Nếu lược đầu thiên kiếp hạ xuống, mà hắn không bộc phá khí tức, nhả ra cuồng bạo chân khí để để đón lấy thiên kiếp, thì có lẽ giờ đây cảnh cặn bã cũng không còn .
Nghĩ đến cảm giác đó, làm hắn cảm thấy hoảng sợ, chắc sau đợt tấn thăng lần này, sẽ làm cho hắn thêm một cái bóng tối trong thâm tâm yếu ớt của hắn .
Sau một hồi suy nghĩ, hắn liền lấy ra trận bàn kích phát chân khí khiến trận văn trên đó tỏa sáng kết lại thành một cái “Ngũ Hành Liên Hoàn Trận” lấy hộ thuẫn ra để đối mặt với đạo thứ hai của Hạo Kiếp .
Sau đó, vài giây bầu trời đầy mây, uy áp phát ra còn khủng bố hơn ban nãy rất nhiều, sau đó, có một bước chân bước ra khỏi đám mây đen, thân thể vàng óng, tay cầm trường thương, nhưng ngũ quan lại mờ ảo không thấy rõ.
Ở dưới, Lưu Phong nhìn lên cao vẻ mặt biểu lộ lập tức cứng đờ, thiên kiếp hôm nay chơi đồ hay sao vậy, phái luôn cả một thiên binh xuống để độ hắn .
Thiên binh lập tức phóng tới, với vận tốc cực nhanh còn để lại một đạo bóng mờ tại chỗ, mà bản thể lại đến gần Lưu Phong trước mặt .
Trường thương đâm tại Lưu Phong trước ngực, nhưng bị hắn lấy khiên đỡ lại, nhưng do dư chấn quá mạnh, khiến hắn văng xa đập thân hình vào trong động phủ, mặc dù động phủ tạm thời của hắn cứng rắn nhờ trận pháp, nhưng vẫn bị hắn va vào thủng một lỗ cực to.
Lưu Phong tại chỗ, phun ra một ngụm tiên huyết, không khỏi hoảng sợ: ”Khụ Khụ!! Lần này có khi phải bồi cả cái mệnh vào quả thiên kiếp này rồi.”
Sau hai hô hấp, hắn lập tức hoàn hồn, liền kết pháp ấn, la lớn: ”Ngũ Hành Liên Hoàn Trận, toàn lực khai mở."
Trận Pháp lập tức sáng hừng hực lên, tỏa ra khí tức ngũ hành khóa chặt thân hình của thiên binh, hạn chế sự di chuyển của nó, các loại nguyên tố “Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ” liên tiếp vây công, bào mòn lực lượng của thiên binh.
Còn Lưu Phong, thì đứng dưới động phủ của mình bấm pháp quyết duy trì trận pháp, nhưng trận pháp này quá cường đại, khiến tinh thần lực chân khí của hắn tiêu hao cực lớn.
Nhưng hắn vẫn vui vẻ duy trì đại trận, vừa duy trì vừa cắn đan dược, để khôi phục trạng thái.
Sau một nén nhan, thiên binh bị hao mòn hết năng lượng thiên kiếp, lập tức tan vỡ hóa thành một bầy quang điểm bay về phía hắn, không khỏi khiến hai mắt của hắn sáng lên, hưởng thụ cảm giác thể chất của mình tăng lên diện rộng.
Cách đó, khoảng trăm dặm có một lão giả thần bí cũng khiếp sợ, lắp bắp nói: "hạ giới chưa phi thăng, lại có người đón nhận Hạo Kiếp, khiến lão giả này cũng thầm cảm thán không thôi, không biết vị đang độ kiếp này có phải là ai chuyển thế thân hay không."
Nhưng lão giả thần bí này cũng không lo chuyện bao đồng, bởi vì, một khi lại gần lỡ như dính vào thì, thiên kiếp tăng đến cảnh giới của hắn, thì bồi cả cái mạng vào.
Trong khi đó, Lưu Phong đang nhìn thẳng lên trời, với vẻ mặt ngưng trọng, lượt thiên kiếp cuối cùng xuất hiện nhanh hơn hắn tưởng tượng, lần này là một thiên tướng, trên thân mặc khôi giáp, ngũ quan lộ rõ ra một khuôn mặt anh tuấn.
Uy áp kèm thân, của thiên tướng khiến Lưu Phong cảm giác như khí huyết trên thân bị trì trệ lại, chân khí khó lưu thông .
Thiên tướng trên trời, bắt đầu triển khai pháp quyết, bắn ra một luồn tử quang bay về phía hắn, thì hắn cảm thấy mình bây giờ cũng khó thoát khỏi một kiếp, vừa chỗ hắn còn khoảng một trượng, thì bỗng dưng tan biến .
Phía trước hắn, bỗng dưng xuất hiện một luồn ánh sáng xanh, huyễn hóa ra một đoạn kiếm bị nát, đến không thể nát hơn ,
Đoạn kiếm kia, lập tức bay đến tay của Lưu Phong, ý bảo hắn là sử dụng mình, để bảo vệ bản thân.
Nhưng hắn vừa mới cầm lên, thì sém chút nữa ngã sấp mặt xuống đất, vì đoạn kiếm tuy chỉ còn chuôi, nhưng nó nặng đến mức không thể tin được, ít nhất cũng phải ngàn cân chứ chẳng đùa.
Hắn lập tức vận dụng hết khí huyết, bổ trợ sức lực dồn vào thanh kiếm, vung một cái, một luồn sức mạnh trong thanh kiếm bộc phát ra bên ngoài, hình thành một nhát kiếm khí màu xanh bay thẳng đến chỗ thiên tướng, nhanh đến nỗi mắt hắn cũng không phản ứng kịp.
Một hô hấp sau, Lưu Phong rút ra khỏi trạng thái thất thần, thì thấy thiên tướng đã bị chẻ đôi, mặt đất bị rạch một