Lưu Phong hắn lập tức cảm thấy tình hình có chút căng thẳng, liền đề ra vẻ mặt chân thành nói: “ Vị sư tỷ này ngươi cứ bình tinh không cần phải vội như thế, Lưu Phong ta sẽ cho tỷ tỷ một cái công đạo."
Sau khi, nói dứt câu hắn lại cảm thấy kỳ quái.
“Ách “
Hắn liền ngẫm lại, thì bỗng dưng trong lòng, thấy lành lạnh.
Ngẩn đầu nhìn lên, cô gái đang đứng phía trước mặt hắn, tay không biết khi nào đã cầm lên một thanh kiếm, trên thân thể toác ra từng trận hàn ý, làm hắn run rẩy không thôi.
Uy áp, trên thân thể cô gái tản mác, ra làm cho bầu không khí đình trệ lại.
Lưu Phong con ngươi ngưng trọng lại, hắn khuôn mặt bắt đầu lạnh lùng, không biểu tình, hiển nhiên sâu bên trong, là đang suy nghĩ cách giải quyết tình huống ngượng ngùng này.
Cô gái tóc trắng bỗng dung thu hồi sát ý, khuôn mặt lạnh lùng nói: “Hôm nay, ngươi muốn cho ta một cái công đạo, là công đạo như thế nào?."
Lưu Phong lập tức câm như hến, lời muốn nói ra lại bắt phải nuốt lại vào bụng.
Cô gái tiếp tục nói: "Vừa hay, ta thiếu một người hộ đạo, ngươi có muốn làm hay không."
Lưu Phong sắc mặt, có chút không chịu nổi liền nói lên: “Cô có phải đang trêu chọc ta.”
“Một kim đan kỳ như ta, làm hộ đạo, cho một người có tu vi không nhìn thấu như cô”.
Hắn vừa nói xong, nàng sắc mặt càng âm trầm thêm một điểm .
Khôn mặt hắn, lập tức từ lạnh lùng, chuyển sang hòa ái dễ gần: “Cô muốn làm gì, ta đều làm cho cô có được hay không.”
Khuôn mặt nàng hòa hoãn lại, khiến hắn không thể không thở phào nhẹ nhõm, thầm mắng trong lòng: “Được được.. cô tu vi cao hơn ta, ta nhịn.”
Không chờ hắn nói xong, Nàng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, khiến hắn từ trạng thái trầm lặng tỉnh táo lại.
Nàng đột nhiên nâng tay lên, vẽ lên người hắn mấy viên phù văn cổ xưa phức tạp, khiến hắn nhìn mà thấy đau con mắt, khiến hắn kinh hãi lần thứ hai.
Viên phù văn, sau khi phác họa xong thì liền dung nạp vào người hắn, biến mất không thấy tung tích.
Nàng nhẹ nhõm nói một câu: “Xong.”
“Từ bây giờ, mệnh của ta với của ngươi sẽ gắn kết với nhau, ta chết thì ngươi cũng chết, ta sống thì ngươi sống.”
Nàng lập tức, phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống người hắn, lập tức liền hôn mê.
Hắn đứng yên một chỗ ngây phỗng, trong đầu hắn đang có hàng vạn con thảo ni mã chạy qua.
Làm hắn, đứng hình mất năm giây.
Rồi giật mình nhìn xuống, cô gái đang tựa lên trên vai hắn: “Trông đẹp mắt, nhưng sao lại vô sỉ đến vậy a.”
Một giây trước dũng mãnh như hổ, giây sau lại nằm trong lòng hắn như một con mèo.
Lưu Phong lập tức, bế nàng ta lên và điều động phi kiếm bay về phía xa.
Vừa đi vừa thầm than: “Thất sách a, thất sách a.”
Không ngờ Lưu Phong hắn, ở Khôn Linh cũng có chút danh tiếng, mà bây giờ lại sa đọa đến nước này a.
Sau khi, bay đến một ngọn núi gần đó, hắn liền đặt nàng xuống, tự tay lấy sẻn ra đào một cái động phủ, lấy đồ nghề ra khắc hàng loạt trận văn, lên thành động, hắn còn donate thêm, 1 cái trận bàn Ngũ Hành Liên Hoàn Trận.
Rồi mới bắt đầu kiểm tra, thương thế cho nàng ta, nhưng tay vừa mới tiến đến một nửa thì rụt lại, hắn thầm nghĩ, nhỡ đâu nàng tinh lại mà thấy cảnh này, có khi phải đi đầu xuống đất a.
Nhưng nếu không chữa, nhỡ đâu nàng chết, thì có phải hắn cũng phải bồi theo.
Hắn lập túc, bật mode thanh niên nghiêm túc lên, bắt đầu từng chút từng chút một, cởi đạo bào của nàng ra, thì đập và mắt hắn là một làn da trắng như tuyết, khiến hắn không khỏi đỏ mặt lên.
Nhưng trên lưng nàng, có một vết thương sâu thấy xương, trên miệng vết thương còn có từng tia hắc khí bốc lên.
Hắn thử vận dụng chân khí để xem vết thương, nhưng lại bị luồn hắc khí kia cắn nuốt, và trở nên cuồng bạo hơn.
Khiến cho nàng ta, không khỏi rên lên một tiếng :
“Um..”
Làm hắn giật hết cả mình, lập tức tịnh tâm khống chế dục hỏa.
Tiếp tục tìm cách chữa thương cho nàng, hắn bắt đầu lấy túi trữ vật ra, lấy hết tất cả đan dược ra ngoài, bỏ lên một cái bàn .
Hắn lấy một quyển sách, bắt đầu nghiên cứu một hồi, thì thấy trên sách, có một trang liên quan đến hắc khí, đó là âm phệ cốt khí.
Vừa đọc thêm một lát, thì thấy cách để tách hắc khí ra ngoài, đó chính là dùng sinh mệnh khí tức, từ từ bào mòn khí tức của âm phệ cốt.
Hắn lập tức, chọn ra những viên đan dược, có liên quan đến sinh mệnh khí, và những loại dược liệu có liên quan, thì chọn được hai thứ đó là một viên tái sinh đan, và một nắm sinh mệnh thảo.
Liền lập tức, khống chế tinh thần lực, rút sinh mệnh khí tức ra, nhưng nước không cứu được lửa, vì sinh mệnh khi rút ra ít đến thảm thương, còn không bằng viên châu trong đan điền hắn tỏa ra trong mười ngày.
Trong đầu hắn, nảy lên suy nghĩ, bắt