Chiếc đuôi vũ khí mạnh nhất bị chặt đứt, khiến cho Bích Dịch Hạt trở nên điên cuồng, hai mắt đỏ ngầu, hóa thành một đoàn hắc khí lao về phía hung thủ, yêu khí tung hoành, đi đến đâu cây cỏ khô cằn đến đó, mặt đất nứt ra những đường sâu hoắm.
Hai tay Việt lập tức kết ấn, linh lực vàng nhạt ngưng tụ nơi bàn tay tạo thành hình ảnh một chiếc bình mang hai màu xanh tím.
Rất nhanh bảo bình biến lớn, bao bọc cả cơ thể Việt vào bên trong.
- Xem ngươi làm sao phá được Bảo Bình Ấn mới được nâng cấp của ta!
Đôi càng to bằng cả người Việt của Bích Dịch Hạt nặng nề nện tới, va chạm với chiếc bình màu xanh tím.
Chỉ thấy hư ảnh Bảo bình mờ nhạt khẽ lay động như một chiếc mành treo trước gió, thế nhưng lại khiến Bích Dịch Hạt có cảm giác như đánh vào đại dương bao la, toàn bộ lực lượng cũng chỉ tạo được lăn tăn gợn sóng.
Cảm giác này chỉ tồn tại trong chốc lát, bởi tiếp đó một cỗ chấn động dội ngược lại, Bích Dịch Hạt chỉ kịp kêu lên mấy tiếng nặng nề, thân thể lớn bằng một căn phòng đổ ngược ra sau, tạo thành mấy vết nứt sâu hoắm trên vách núi, đất đá cuồn cuộn.
Khi giao chiến không bao giờ được phép để cho đối phương có cơ hội trở mình, đó là nguyên tắc bắt buộc với bất kỳ ai muốn sống lâu, Việt từ trên sơn cốc lao xuống, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trên đầu Bích Dịch Hạt.
Cánh tay trắng trẻo gầy gò của hắn giơ lên, bàn tay nắm lại, những cổ văn đỏ như máu chậm rãi xuất hiện, một quyền mang theo lực lượng vô tận giáng xuống.
Uỳnh!
Cánh tay nhân loại va chạm với lớp giáp cứng như sắt nguội của hung thú, đẩy thân hình đồ sộ của Bích Dịch Hạt lại một lần nữa va vào vách núi đá, khiến cả vách núi dựng đứng phải rung chuyển dữ dội.
Trên lớp thiết bì của Bích Dịch Hạt lưu lại một lỗ thủng lớn, từ đó không ngừng lan ra những vết nứt, dần dần trở nên chằng chịt trông thật gớm ghiếc.
Thân thể đồ sộ của Bích Dịch Hạt co giật mấy cái, từ những khe nứt có dịch xanh bắn ra, một gã hộ vệ không kịp né dính phải, chết ngay tại chỗ.
Phải một lúc sau, thân thể của Bích Dịch Hạt mới ngừng co giật, nằm im trên mặt đất, khí tức không còn.
- Trời...!trời ơi, Bích Dịch Hạt đã chết rồi...
- Tứ cấp Bích Dịch Hạt, tương đương với Linh Phách cảnh, dù là Linh Phách giả đồng cấp gặp nó đều phải tránh xa ba thước, không dám lại gần, vậy mà bị giết đơn giản như vậy?
- Người này trông tuổi có lẽ còn nhỏ hơn cháu ta, không ngờ lại có thể một quyền giết chết Tứ cấp Bích Dịch Hạt!
Đám thủ vệ rõ ràng là vừa từ Quỷ môn quan trở về, vậy mà đã có thể bàn tán rôm rả như không có chuyện gì, cũng dễ hiểu thôi, bởi đó mới là nhân loại.
- Đa tạ thiếu hiệp cứu mạng!
Trung niên gầy gò cũng có vẻ ngạc nhiên vì sự cường đại của gã thiếu niên, nhưng hắn là người bình tĩnh, biết Thiên Nam đế quốc này rất lớn, tồn tại một số tuyệt thế thiên tài mặc dù còn ít tuổi nhưng thực lực đã có thể quét ngang lớp lão tiền bối.
Những nhân vật như Phi Mã thiếu chủ, Đại hoàng tử, Tả Kim Thủ, ở đế quốc này không ai là không biết.
- Một chút chuyện nhỏ thôi mà!
Việt không mấy để ý, giơ tay lên, lập tức một viên linh phách màu xanh từ trong cơ thể Bích Dịch bị hắn cách không hút lấy.
Ném viên linh phách vào bên trong nhẫn, Việt tiến gần cửa động, rút cây lông vũ màu đen ra, cũng ném luôn vào bên trong nhẫn.
Hắn đứng ở đó, tà áo rách nát tung bay, nhưng lọt vào mắt những người ở đây lại giống như một vị lãng khách đến từ chân trời, vô lo vô nghĩ.
Trung niên gầy gò hồi lại thần, ánh mắt vừa có chút ngưỡng mộ tuổi trẻ, vừa có chút bội phục thực lực, chắp quyền nói:
- Tại hạ Yên Đao, không biết thiếu hiệp tên gọi là gì?
- Độc tự, Việt!
- Lần này thực sự đa tạ ân cứu mạng của thiếu hiệp!
- Ân huệ cái gì, các ngươi có thể dẫn đường cho ta ra khỏi Trấn Yêu Lâm, coi như đã trả ơn cho ta rồi!
Việt xua tay, sau đó tiến về phía cửa cốc.
- Thiếu hiệp, còn đầu Bích Dịch Hạt này...
Thanh âm của Yên Đao gọi với tới, Việt không dừng cước bộ, chỉ nói vọng lại ba chữ “Tùy các ngươi”, nhanh chóng tiến ra khỏi sơn cốc.
Sơn cốc này chắc là địa bàn của Bích Dịch hạt, vì vậy mùi độc rất nồng, hắn thật không muốn đứng lại bên trong thêm một giây nào nữa.
Cắt lấy nguyên