Trên quảng trường đón khách của Chu phủ, có hai đám người đang giằng co với nhau, gần đại khách sảnh đương nhiên là cường giả Chu gia, còn bên kia là một đám người vận hắc y mặt mũi tràn ngập khiêu khích, rõ ràng là đến gây sự.
Dễ dàng nhận thấy cầm đầu của đám người hắc y là một trung niên to béo, còn bên phía Lâm gia, không nhận ra ai là gia chủ nữa.
Người nổi bật nhất lại là một gã đang thổ huyết nằm lăn xuống đất, hơn nữa vết thương không nhẹ, nhất thời không thể bò dậy được.
- Chu Lâm Tứ, xem ra ngươi chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ! Hôm nay không giao ra Hóa Phong Ấn của Lưu gia ta, mỗi ngày ta sẽ đả thương một trưởng lão Chu gia, xem ngươi cứng hay số lượng cường giả Chu gia nhiều!
Trung niên to béo không ngừng đảo hai viên ngọc trong tay, ánh mắt âm trầm nhìn về một trung niên ở phía đối diện, cười lạnh nói.
Chu gia gia chủ không hề có khí độ ngời ngời như đối phương, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ như người trọng thương, hắn cho người dìu cao thủ Chu gia bị thương ra sau, lạnh giọng nói:
- Lưu Độ, ngươi đừng quá càn rỡ! Hóa Phong Ấn là tổ tiên Chu gia ta truyền lại, liên quan gì đến Lưu gia ngươi, dựa vào đâu nói là Lưu gia đánh rơi?
Trung niên to béo Lưu Độ cười ha hả:
- Dựa vào cái gì ư? Dựa vào Lưu gia ta là Đệ nhất gia tộc của Xích Thành, dựa vào vị Linh Phách giả hậu kỳ ở bên cạnh ta! Từ huynh, phiền ngươi dạy cho hắn một bài học, không trẻ nhỏ lại quên đau!
Đứng ngay bên cạnh Lưu Độ là một lão giả vận hắc bào, mỉm cười tà ác nhìn về phía Chu Lâm Tứ:
- Chu gia chủ, nửa tháng trước trúng Độc U Trảo của ta cảm thấy thế nào, kinh mạch mỗi ngày đều đau đớn chứ? Hắc hắc...
- Các ngươi dám...
Chu Ân không kìm được bước ra khỏi từ trong đám người, nhưng hành động của nàng không khiến đối phương tức giận.
Lưu Độ ánh mắt lóe lên sự dâm tà, trần trụi khiêu khích:
- Đúng rồi Chu Lâm Tứ, ta chỉ thiếu một tiểu thiếp nữa là đủ thập bát phòng, con gái ngươi vừa vặn thích hợp, không biết ý Chu gia chủ thế nào? Trở thành nhạc phụ của ta, biết đâu lại giữ cho Chu gia không bị diệt trong tay ngươi!
- Lưu huynh đã có nhã hứng như vậy, ta thay Chu gia chủ đáp ứng!
Hắc bào lão giả khóe miệng nhếch lên, thò tay chụp tới, linh lực bàng bạc xuyên qua bàn tay, chuẩn bị hút lấy Chu Ân.
Bỗng nhiên một con tiểu ngư không rõ từ đâu lao ra tấn công hắc bào lão giả, khiến lão phải thu tay lại chặn một chiêu này.
- Là ai?
Phá vỡ được tiểu ngư, hắc bào lão giả thần sắc trở nên âm trầm.
- Các ngươi cắt ngang giấc ngủ của ta!
Việt chậm rãi tiến vào quảng trường đón khách, ánh mắt quét ngang đám người, âm thầm đánh giá.
Tu vi cao nhất ở đây là chính là lão già mặc hắc bào, Linh Phách hậu kỳ, ngoài ra còn hai gã Linh Phách trung kỳ khác là lão béo và một lão đứng bên cạnh Chu Ân.
Thực lực của hắn đủ sức ngạo thị quần hùng, vì vậy mới tự tin bước ra mà không hề lo lắng.
Lưu Độ mới đầu còn tưởng là cường giả cấp độ nào xuất hiện, không ngờ lại chỉ thấy một thiếu niên tuổi độ mười sáu mười bảy đi ra, lập tức trút được gánh nặng, ha ha cười nói:
- Chu Lâm Tứ, chẳng lẽ Chu gia các ngươi đã xuống cấp đến mức này, phải mời một tên tiểu tử miệng còn hơi sữa đến giúp đỡ? Không lẽ ngươi tưởng dựa vào hắn là có thể ngăn được Từ huynh sao?
Lão giả họ Từ miệng cười nhưng lòng không cười, gằn giọng nói:
- Tiểu tử, dám ngăn ta, hôm nay ngươi chết chắc!
Chu Lâm Tứ đã nghe nữ nhi kể về Việt, nhưng nghĩ đối phương cũng chỉ tầm Linh Phách sơ kỳ mà thôi, phía bên kia có một trung kỳ, một hậu kỳ, căn bản khó làm nên trò trống gì,
Ở đây chỉ có Yên Đao là biết rõ thực lực của Việt, không đợi hắn nói gì đã tiến tới chắp tay nói:
- Việt lão đệ, xin hãy giúp Chu gia chúng ta!
- Bọn chúng là ai?
- Tên béo kia là Xích Thành Lưu gia gia chủ, luôn dòm ngó linh quyết gia truyền của Chu gia, Hóa Phong Ấn, trước kia hắn không dám tuỳ ý động vào Lâm gia, gần đây mời được một cao thủ dùng độc tên Từ Tiến, hạ độc gia chủ, bọn ta ta đến Trấn Yêu Lâm là để hái Bích Hạt Thảo giải độc cho gia chủ!
- Không giấu gì lão ca, tiểu đệ đang ngủ thì bị đánh thức, vì vậy mới ra đây!