Đưa mắt nhìn bình chướng cổ xưa bao quanh Mê Thất Cổ Địa, Việt bỗng nảy sinh mong muốn được gục đầu vào vai một ai đó rồi khóc thật to, mặc cho người ta an ủi vỗ về mình.
Chỉ một chút, một chút nữa thôi, tại sao chứ, tại sao lại phong bế đúng vào lúc đó? Tại sao không thể chậm lại vài giây chứ?
Hắn có cảm giác mình như mấy đứa trẻ con bị đem ra làm trò cười vậy, người lớn đưa đồ ăn đến miệng nhưng đến lúc định cắn thì lại giựt về rồi cười ha hả với nhau.
Cảm giác của hắn lúc này y hệt như vậy.
- Tại sao chứ...
Việt không kìm được, cơ thể khuỵu xuống, ánh mắt đẫm lệ nhìn về tấm bình chướng bao quanh Mê Thất Cổ Địa, một món hời cứ như vậy tuột khỏi tay trong gang tấc, thử hỏi làm sao hắn có thể gắng gượng được chứ?
- Vị tiểu huynh đệ này, hãy gắng gượng, lần này không thu được gì thì lần tới sẽ gặp may thôi! Mê Thất cổ địa cũng không phải phong bế vĩnh viễn!
Một thanh âm trầm thấp vang lên bên tai, bàn tay thô ráp vỗ nhẹ lên vai của Việt.
Hắn quay đầu lại, chỉ thấy đứng bên cạnh hắn là một vị trung niên đang nở nụ cười hào sảng.
- Lời vàng ngọc của lão ca như chiếc búa nện vào đầu khiến ta giật mình tỉnh cơn mê, toát mồ hôi vì xấu hổ! Đa tạ!
Việt chậm rãi đứng dậy chắp tay đa tạ, bộ dáng vô cùng thành khẩn.
Đương nhiên cũng chỉ là làm bộ mà thôi chứ những đạo lý đó có gì mà hắn không hiểu chứ, hơn nữa chuyến đi lần này hắn cũng kiếm được kha khá rồi.
- Tiểu huynh đệ, ngươi nói năng thật lễ độ, trẻ tuổi như ngươi mà đạt đến Đệ nhị Bộ, có lẽ cũng là đệ tử của danh môn đại phái! Ta từng gặp không ít thiên tài, không mắt cao hơn trời thì cũng lạnh lùng cao ngạo! Haiz...
Trung niên hán tử rất hài lòng trước thái độ của Việt, nhưng khi nhắc đến đệ tử của các thế lực lớn thì lắc đầu chán nản, xem bộ dáng thì không phải là cảm giác khách quan mà có không ít lần va chạm trực diện rồi.
- Mỗi người mỗi tính cách thôi lão ca! Tiểu đệ độc tự, Việt, không rõ cao danh quý tính của lão ca?
- Ta là Địch Lâm, chỉ là một tán tu nhưng ở mạn Bắc đảo cũng có chút tiếng tăm, Độc Tự huynh đệ nếu có đến Nhạn Bắc Thành, gặp việc gì cứ báo danh ta!
Trung niên hán tử giới thiệu tên mình, đồng thời đưa tay lên vỗ ngực đảm bảo, có điều không phải kiểu tự đắc kiêu ngạo, mà mang đậm vẻ hào sảng trực diện của lãng khách giang hồ, khiến Việt sinh ra hảo cảm lớn.
- Thì ra là Địch lão ca, cửu ngưỡng đại danh! Nếu có dịp nhất định sẽ...Ủa, bên kia có chuyện gì mà tụ tập đông như vậy nhỉ?
Việt đảo mắt về phía sau lưng của Địch Lâm, ở bình địa nơi xa lúc này đang tập trung vô số người.
Mê Thất cổ địa vừa mới bị phong bế, tu giả đồng loạt bị truyền tống trở ra, nên có đông người ở khu vực này là đương nhiên, nhưng vài trăm người tụ tập một chỗ như vậy thì đúng là kỳ lạ.
— QUẢNG CÁO —
- Chúng ta mau tới xem có chuyện gì!
Hai người một trước một sau mau chóng tiến về phía đám đông.
Ở trung tâm bình địa rộng lớn, tập trung toàn bộ ánh mắt của đám đông là hai thanh niên đang đứng đối mặt với nhau, người chưa động nhưng khí thế tỏa ra khiến tu giả Bước thứ nhất cũng chẳng dám tụ lại mà chỉ có thể ngưỡng vọng từ xa mà thôi.
- Vũ Văn Thác, ngươi dám đả thương sư huynh của ta, chắc ngươi biết hậu quả sẽ là gì chứ?
Người lên tiếng trước là một gã thanh niên cực kỳ trẻ tuổi, dáng vẻ bề ngoài không già hơn chút nào so với Việt.
Hắn mặc một bộ y phục màu lam, trên người toát một cỗ khí tức lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.
- Cái gì, là Sơn Thủy Kiếm Vũ Văn Thác?
Địch Lâm nghe thấy vậy thì giật mình nhìn về phía hai người thanh niên đang là tâm điểm của quần chúng.
- Vũ Văn Thác, người này có tiếng tăm lắm sao?
Việt đương nhiên là chưa từng nghe đến cái tên Vũ Văn Thác này, liền quay sang hỏi Địch Lâm.
- Tiểu huynh đệ chưa từng nghe qua sao? Vậy Tam đại Kiếm Tử của Kiếm Viện tiểu huynh đệ đã từng nghe qua rồi chứ?
- Ta đã từng nhìn thấy Phong Kiếm Tử, lẽ nào Vũ Văn Thác chính là một trong hai người còn lại? Là Hỏa Kiếm Tử hay Luân Kiếm Tử vậy?
- Cũng không đến mức đó, nhưng Cao Sơn Lưu Thủy Vũ Văn Thác, ở Kiếm Viện được xưng tụng là Đệ nhất thiên tài bên dưới Tam đại Kiếm Tử, thậm chí có người gọi hắn là Đệ tứ Kiếm Tử đó!
- Lợi hại như