Thực lực của đối phương khiến Vũ Văn Thác cảm thấy khiếp sợ, nào dám giữ tư thái cao cao tại thượng, lập tức rút thanh trường kiếm sau lưng ra.
Kiếm ảnh như một tấm bình chướng phong tỏa thiên địa.
Rắc rắc!
Tiếng băng vỡ vang lên, băng trảo xuyên qua lưới kiếm ảnh, lập tức bị cắt làm trăm mảnh, nhưng những mảnh băng này được một lực lượng vô hình dẫn dắt, chỉ trong chớp mắt đã tổ hợp lại thành một băng thủ khác, trảo vào ngực của Vũ Văn Thác.
- Không thể nào! Sao lại mạnh như vậy?
Một trảo này Vũ Văn Thác không thể né kịp, thân hình bắn ngược ra sau, linh lực hộ thể vỡ tan, trước ngực bị xé toạc một mảng, máu không kịp phun ra vì hàn khí đã theo đó xâm nhập bên trong cơ thể.
- Ngươi phải chết!
Vũ Văn Thác loại bỏ hàn khí, toàn bộ tinh thần tập trung vào thanh trường kiếm trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm đối thủ, khí thế mãnh liệt như đại dương bộc phát, một kiếm như đại hà tung hoành đâm tới.
Lãnh Nhẫn song thủ huy động, khí thế của hắn không mãnh liệt, không trầm trọng, nhưng lại khiến cả một vùng không gian bị đình trệ.
Tiếng băng vỡ vang lên như pháo hoa, khắp trời đều là kiếm ảnh, hai người đại chiến như sơn hô biển gầm.
- Thuỷ chi kiếm, đại lãng vô tình!
Nhân ảnh trên không, Vũ Văn Thác hai tay cầm kiếm vung mạnh, kiếm kình hùng hồn như nước liên miên bất tuyệt, cuồn cuộn vô tình.
- Đối mặt với đại hàn, biển cũng phải đóng băng, lấy đâu ra sóng nữa!
Lãnh Nhẫn chậm rãi nói, một đào hàn mang nhợt nhạt khuếch tán, kiếm thế cuồn cuộn mênh mông của Vũ Văn Thác trở nên cứng nhắc, kiếm kình của hắn cũng bị đình trệ, uy lực suy giảm, sắc mặt hắn chiếu lên băng tinh, mang theo không ít kinh hoảng.
Lại một băng trảo xuyên qua làn kiếm ảnh, lần thứ ba Cao sơn lưu thủy Vũ Văn Thác bị đánh bay ra ngoài, miệng phun ra máu tươi.
- Lãnh Nhẫn này mạnh thế sao, Vũ Văn Thác hoàn toàn bị đè ra đánh!
— QUẢNG CÁO —
- Vũ Văn Thác hoàn toàn không phải đối thủ! Ta có chút hồ đồ rồi, ai mới là Tiêu Trưởng đây?
Không ít người mắt tròn mắt dẹt, có chút không tin vào mắt mình.
Nhân vật được xưng tụng là vị Kiếm tử thứ tư của Kiếm Viện, vậy mà bị một gã vô danh tiểu tốt đè ra đánh cho không ngẩng nổi đầu lên.
- Vũ Văn Thác, ngươi khiến ta thất vọng quá, ta còn tưởng sẽ được đại chiến thực sự, nhưng ngươi đến tư cách để ta toàn lực ứng phó cũng không có!
Lãnh Nhẫn nhạt giọng, ánh mắt lạnh lùng của hắn đã lóe lên một chút sắc thái, đó là sự thất vọng.
Nhưng còn có người thất vọng hơn, đó chính là Lữ Thanh.
Hắn biết rõ tính cách của sự đệ mình, nếu Vũ Văn Thác chỉ được như thế thì sư đệ mình hứng thú ra tay tiếp cũng chẳng có, kết thúc nhạt nhẽo như vậy thì thương đau mà hắn muốn Vũ Văn Thác phải gánh chịu coi như không có.
Hai mắt đỏ ngầu, Vũ Văn Thác đứng giữa một đống đổ nát, không phải đất đá mà là băng tinh, cả hai chân và toàn bộ phần thân bên phải của hắn bị đóng băng, không tài nào cử động được.
- Thất vọng sao...
Một cỗ kiếm khí trên người xông thẳng lên trời, Vũ Văn Thác không hề động đậy, nhưng băng tinh ngưng kết lại bị chém thành vô số mảnh vụn.
Toàn thân hắn toát ra sự sắc bén vô hình, dường như chỉ một ánh mắt cũng có thể khiến người đối diện bị chém làm muôn mảnh.
- Là kiếm ý! Không, chỉ là vô hạn tiếp cận với kiếm ý thôi! Vũ Văn Thác lâm trận lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý!
Không biết ai là người đầu tiên kêu lên, lập tức kéo theo sự hỗn loạn đến từ đám đông vốn dĩ đang thất vọng vì kết quả nhạt nhẽo của trận chiến.
- Kiếm ý? Lão ca, đó là cái gì vậy?
Việt nghe thấy khái niệm rất mới này, quay sang hỏi Địch Lâm.
- Kiếm ý, chính là ý chí của kiếm, cụ thể như nào ta không rõ, đó là thứ chỉ dành cho đao khách và kiếm khách!
Địch Lâm khẽ lắc đầu, hiểu biết của hắn rất rộng, nhưng cũng không phải kiếm khách nên chẳng nắm được bao nhiêu về cái gọi là kiếm ý kia.
— QUẢNG CÁO —
- Tốt tốt, xem ra ngươi cũng có chút cân lượng!
Lãnh Nhẫn không buồn mà còn tỏ ra hưng phấn, nở nụ cười nhạt, không nhân cơ hội tấn công mà kiên nhẫn chờ đợi đối thủ đột phá.
Hắn không chỉ muốn chiến một trận xứng tầm, mà còn rất tự tin vào bản thân.
- Lãnh Nhẫn phải không, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng đáng tiếc, ta đã lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý, ngươi tất bại!
Một cước dẫm nát băng tinh, Vũ Văn Thác lăng không lao tới, kiếm kình dạng tròn giống như triều thuỷ làn tràn, phô thiên cái địa.
- Chết tiệt, kiếm của ta sao thế này?
- Cả kiếm của ta nữa! Định cho ta!
Đám quần chúng đang quan chiến, những ai là kiếm khách đều cảm thấy thanh kiếm của mình như con mãnh thú muốn rời vỏ, không ngừng rung lên.
Những ai tu vi