Chiến cuộc tan, người người bắt đầu tản đi.
- Không ngờ Vũ Văn Thác lại thất bại! Đệ tử Hàn Viện trước giờ vẫn lép vế hơn so với các thế lực khác, xem ra có khả năng quật khởi rồi!
Vừa đi, Địch Lâm vừa lắc đầu, than thở không thôi.
- Sao lại nói vậy lão ca? Đệ tử Hàn Viện yếu nhược như vậy?
Việt đi ngay bên cạnh hắn, thấy vậy thì hứng thú hỏi.
- Kiếm Viện có Tam đại Kiếm Tử, Tinh Viện có Tam đại Tinh Tử, Đao Viện có Tam đại Đao Thiếu, các thế lực khác cũng vậy, riêng Hàn Viện chỉ có lưỡng đại thiên kiêu mà thôi, là Băng Linh và Tuyết Linh!
- Lãnh Nhẫn này nếu đột phá Tiêu Trưởng, e rằng không yếu hơn so với Lam Đồng của Lam Tà Cung!
Nghe Địch Lâm giải thích, Việt không khỏi lẩm bẩm mấy câu.
Lãnh Nhẫn thực lực như vậy, nếu đột phá hoàn toàn có thể đứng vào hàng ngũ Đệ tam thiên kiêu, sánh vai với Phong Trung Diệp và Lam Đồng.
- À đúng rồi, Độc Tự tiểu huynh đệ, tháng sau bọn ta có một chuyến ra khơi, có hứng thú đi cùng không?
Địch Lâm chợt nhớ ra điều gì đó, gương mặt hứng khởi quay sang hỏi.
Ra khơi? Nghe cứ như đi biển nhỉ? Việt có chút buồn cười, đương nhiên hắn hiểu ý của đối phương, chính là rời khỏi Mê Thất Đảo đi săn bắt yêu thú hoặc tìm kiếm chút dược liệu hiếm trong mấy tòa cô đảo trên Mê Thất Hồ.
- Lão ca không sợ ta làm vướng tay vướng chân sao?
- Vướng tay vướng chân?
Địch Lâm bật cười, vỗ vai gã thanh niên.
- Thực lực của đệ còn trên ta, ta còn lo mình làm vướng tay vướng chân đệ đây!
Đương nhiên chẳng có ai mới gặp nhau lần đầu đã dám rủ tham gia mạo hiểm cả, từ tình huống ban nãy Địch Lâm đã đại khái nắm được thực lực của đối phương, vì vậy mới dám mời hắn đi cùng.
- Được, ta đồng ý! Nhưng trước mắt ta muốn bế quan đột phá, e rằng chưa thể đi theo lão ca ngay được!
Việt nhanh chóng đồng ý, vì thực tế hắn cũng chưa biết phải đi đâu.
- Được, vậy thì một tháng sau gặp nhau ở Bắc Lãng thành, Phiêu Hương lâu!
Hai người chốt lịch hẹn và nơi gặp, sau đó chia tay nhau mỗi người đi một con đường riêng.
Việt không tìm kiếm một tòa thành để nghỉ ngơi mà tiến vào chốn rừng núi, tìm kiếm một nơi kín đáo tiến hành đột phá.
Trong quá trình đột phá mà bị làm phiền thì hơi bị mệt.
.....
Mở nắp chiếc hộp ngọc, luồng hương khí xộc vào mũi khiến Việt cảm thấy đặc biệt thư thái.
Hắn cầm đóa Linh Dịch hoa lên, cánh hoa trong suốt có thể thấy rõ những dòng tinh hoa chuyển động ở bên trong, có điều một kẻ không có chút xúc cảm trước cái đẹp như Việt thì khó mà tốn thêm một giây để ngắm, lập tức nhét vào miệng.
Một cỗ tinh hoa thiên địa khổng lồ tràn vào cơ thể, thần thức của Việt lại xuất hiện ở chốn Thiên cung, đứng trước tòa cung điện ở trung tâm.
Hai cánh cửa cao cả trăm trượng vẫn lặng lẽ đứng đó, cổ lão mà uy nghi.
Cảm nhận được lực lượng khổng lồ mà Huyết Hải cung cấp cho thế giới thể, những đồ đằng cổ xưa được lạc trên hai cánh cửa đột nhiên sáng lên, rồi tự động chuyển dịch như quẻ kinh dịch vậy.
Ánh mắt chuyển lên tấm biển đặt bên trên đại môn, ba chữ cổ tràn ngập sự nguyên thủy cổ lão, Việt vẫn không đọc được, nhưng hắn không nghĩ bản thân cần phải tìm cách phiên dịch ba chữ này.
Ở một cõi nào đó, Huyết Hải dậy lên từng cơn sóng điên cuồng, từng đợt sóng khổng lồ đổ về Bỉ ngạn.
Trong hỗn độn hắc ám, vô số quang điểm xuất hiện, phát sáng rực rỡ như những vì sao trên bầu trời đêm.
Những luồng sáng này đồng loạt chiếu tới Nam thiên môn, soi rọi cả chốn Thiên cung tráng lệ.
Chín vầng mặt trời hạ xuống hướng tây, cung điện lầu các ở dưới ánh trời chiều nhuộm thành màu vàng và màu đỏ sáng rọi phi thường thánh khiết, mái ngói đều vờn quanh vầng sáng tường hòa.
- Đây là thiên địa của ta, chữ viết, cũng phải là chữ viết của ta!
Thanh âm uy nghi vang khắp Thiên cung, thần thức của Việt vẫn tập trung vào tấm biển sơn son thiếp vàng bên trên đại môn.
Ba chữ cổ không thể nào đọc được chậm rãi biến đổi, vẫn là những đường nét uốn lượn như long đằng phượng vũ, vẫn tràn ngập vẻ sơ khai của thiên địa, nhưng đã không còn bí ẩn gì đối với hắn nữa.
Những luồng sáng từ khắp các chốn Bỉ Ngạn chiếu tới Thiên Cung, toàn bộ đều tập trung soi rọi tòa cung điện uy nghi này, Việt chuyển ánh mắt xuống hai cánh cửa, những đồ đằng càng lúc càng sáng rọi, sự chuyển dịch cũng trở nên phức tạp hơn rất nhiều.
- Điện Linh Tiêu, khai!
Theo thanh âm của Việt vang lên, một tiếng chuông du dương xa tắp, chấn động