- Lại không còn gì?
Không biết là thanh âm của ai, chỉ biết đây đã là tòa cung điện thứ ba, nhưng cũng không có gì, đại bộ phận đều đã bị hủy diệt, còn lại một chút nhưng cũng chỉ là mấy thứ đồ vớ vẩn mà thôi.
- Không sao, vẫn còn rất nhiều tòa cung điện trống!
Du Lan liên tiếng trấn an mọi người, tòa thạch điện này có rất nhiều cung điện nhỏ, các đội ngũ tha hồ lùng sục, không cần thiết phải quá tiếc nuối ở đây.
- Còn rất nhiều sao...
Việt khẽ nhíu mày, các cụ vẫn có câu: quá tam ba bận, một tòa thì là bình thường, hai tòa thì là đen, nhưng đến ba tòa liên tiếp thì chắc chắn nơi này có vấn đề.
Những cung điện này có lẽ về cơ bản thì tương đối giống nhau, nếu có người đã tốn công tốn sức dẫn dụ mọi người đến đây, chắc chắn không phải vì mấy thứ vớ vẩn này được.
- Chúng ta đi tiếp thôi nào!
Đoàn người rời khỏi tòa cổ điện này, tiếp tục di chuyển.
Chỉ có điều lần này Việt hướng thẳng đến chỗ sâu của di tích, không tốn thời gian thăm dò từng tỏa lại từng cổ điện nữa.
Như vậy đi được một lát, chợt thấy đến phía trước có một tòa cổ điện truyền ra tiếng giao chiến.
Ngó vào bên trong, phát hiện ra có hai thê đôi đang giao thủ, nổi bật hơn cả là một vị nữ tử áo trắng tay nắm pháp ấn, hóa thành hai đầu cự mãng màu tím, không ngừng cuốn lấy địch thủ, đánh đến mười phần kịch liệt, huyết tinh tung tóe.
- Thất cấp Ngưng Sát Chi!
Ở tít bên trong có một mảnh dược viên, đương nhiên là trống hoang hoác, nhưng lại có một cây linh dược đã tới cấp bảy, chỉ tồn tại trong những nơi nhiều sát khí, không những quý mà còn khá là hiếm gặp.
- Nữ tử áo trắng kia là công chúa của Ngũ phẩm Bạch Xà quốc, tên là Bạch Tố Nga, cũng là một nhân vật có tiếng tăm tại Mê Linh Vực!
"Bá..."
Lại nói về cuộc chiến, phe của Bạch Xà quốc đang chiếm cứ thượng phong, bỗng nhiên nhìn thấy một đội nhân mã tiến đến, trong nội tâm nàng cũng là hơi kinh hãi, sợ đối phương đến đây cướp đoạt bảo dược, lập tức dừng chiến lui lại, cực kỳ đề phòng.
- Không có ý tứ, Ngưng Sát Chi này đã có chủ rồi, tốt nhất là các ngươi nên đi nơi khác!
Bạch Tố Nga ngoài cười nhưng trong không cười, hai dải lụa trắng không ngừng uốn lượn xung quanh, bạch quang như tơ, tựa hồ lúc nào cũng có thể sẽ trảm tướng đi ra.
- Cái gì có chủ không có chủ, cơ duyên dành cho tất cả, ai đủ thực lực thì đoạt được! Vậy thì hai phe các ngươi để lại linh dược, đi tìm cơ duyên khác đi!
Du Thanh hừ lạnh, trường kiếm rời vỏ, uy áp tràn tới, không khí lập tức trở nên căng thẳng, giương cung bạt kiếm, một lời không hợp là xông vào chém giết.
Nói một cách dễ nghe thì người trong thiên hạ cùng hưởng cơ duyên, còn nói khó nghe, cơ duyên chỉ thuộc về kẻ mạnh, nếu nắm đấm không đủ lớn thì nuốt vào rồi cũng sẽ bị bắt phải nôn ra, chứ đừng nói đến chuyện linh dược vẫn nằm trên mặt đất như vậy.
- Cơ duyên đã có chủ, chúng ta xen vào cũng không ổn! Các vị cứ tự tiện, ta sẽ không tham gia tranh đoạt!
Việt đứng ra can ngăn, chắp tay đĩnh đạc nói, sau đó cất bước đi tiếp.
Đám mỹ nữ Ly Kiếm Môn đều choáng váng, khó có thể tin nhìn theo bóng lưng gã thanh niên trẻ tuổi.
Tình huống như nào?
Trên đời này thực sự tồn tại người quân tử như vậy?
Du Thanh cũng có chút bất ngờ, nhưng chung quy cũng không tiếp tục ra tay, tra kiếm vào vỏ rồi bước đi.
Đại sư tỷ đã làm ra quyết định, đám sư muội nào dám trái lời, dù tiếc nuối cũng phải cắn răng đuổi theo.
Đoàn người vừa rời đi, toà cổ điện lại trở nên hỗn loạn, hai phe phái tiếp tục lao vào nhau chém giết.
- Độc Tự huynh thật là người trượng nghĩa, chỉ có điều như vậy liệu có thiệt thòi quá?
Du Thanh bước tới đi song hành bên cạnh Việt, lên tiếng nói.
Đương nhiên có thể thấy được chút bất mãn trong lời nói của nàng.
- Mỗi người đều có tín niệm riêng, tu giả lại càng cần giữ vững bản tâm! Hơn nữa ta chỉ nói ta sẽ không ra tay, đâu phải là "chúng ta"!
Việt nở nụ cười đầy chính khí, cũng không giải thích cụ thể.
Chung quy chỉ là suy đoán của hắn, đâu thể bắt người ta làm theo được.
Lại đi thêm một đoạn, từ một toà cổ điện có dao động linh lực truyền ra, lập tức khiến đoàn người chú ý.
- Tu sĩ đang tới lập tức dừng lại! Toà cổ điện này đã thuộc về Nhật Linh Môn, mau chóng đi nơi khác!
Chỉ có điều bên ngoài cửa đã có bốn, năm tu giả đang đứng chắn, toàn thân mặc đồng phục màu đen, trên ngực trái có thêu tiêu ký mặt trời màu đỏ, hiển nhiên đây là tông phục của thế lực nào đó tên là Nhật Linh Môn.
- Hừ, Nhật Linh Môn rốt cuộc là tiên môn hay của sơn trại vậy? Dám cắt đất chiếm núi làm đại vương sao?
- Chỉ là một Lục phẩm thế lực mà dám phách lối như vậy, sao có thể nhịn?
Từng thanh âm lạnh lẽo vang lên, mấy mỹ nữ của Ly Kiếm Môn trên mặt đều lộ ra tầng sương mỏng.
Trường kiếm rút ra, bất khuất kiên cường.
- Không cần để ý đến bọn hắn!
Việt không có phản ứng gì, cũng không đợi các mỹ nữ tỏ thái độ, đi vòng quá đám đệ tử Nhật Linh Môn.
Hắn không tức giận, không bức xúc,