Đây là một gã thanh niên mặc y phục đen tuyền, thân hình vạm vỡ, lộ ra từng khối cơ bắp cứng như thép, sau lưng vác một thanh cự đao nặng nề.
Điều đáng nói là khí thế trên thân không chút giấu giếm, vừa bước vào đã khiến không gian xung quanh trở nên trầm trọng, rõ ràng là một vị Bình Hoành giả hàng thật giá thật.
Không phải ai quá xa lạ, chính là người đã xuất hiện bên ngoài khu rừng rậm, đầu lĩnh của một trong những đội ngũ mạnh nhất tiến vào toà thạch điện này - Bách Nhạc quốc Trọng Sơn, tên là Hắc Nham.
- Xem ra Hắc Nham huynh rất tự tin!
Du Lan miệng cười nhưng lòng không cười, đối phương tiến vào đây một mình, hiển nhiên là ý đồ hai bút cùng vẽ, để đám sư đệ tranh chấp cơ duyên bên ngoài, còn bản thân thì tiến vào chủ điện, rõ ràng là cực độ tự tin vào thực lực của mình.
Nhưng không tự tin cũng không được, mỗi trình tự chênh lệch như trời với đất, với tu vi Bình Hành của mình, Hắc Nham chính là một trong những kẻ mạnh nhất trong toà thạch điện này rồi.
- Hắc Nham huynh lạnh lùng quá, vào đến đây mà không rủ người ta một câu!
Đang lúc Hắc Nham định lên tiếng trả lời thì một thanh âm đầy nũng nịu truyền tới, theo bóng dáng ai đó lả lơi bay qua cửa điện rồi nhẹ nhàng hạ xuống, toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi không một vết gợn.
- Lục Phương Phương?
Hắc Nham hơi chút bất ngờ, khẽ chau mày nhưng cũng thả ra rất nhanh, Lục Phương Phương chung quy là người của Mỹ Nhân Lâu, dưới điều kiện cảnh giới ngang nhau, hắn tự tin có thể dễ dàng đánh bại nàng.
Gương mặt kiều diễm của Lục Phương Phương hiện lên nụ cười lả lơi, hai mắt có chút lúng liếng nói:
- Hắc Nham huynh chớ dùng ánh mắt đó nhìn nô gia, người ta tổn thương đó! Người ta cũng biết không phải đối thủ của huynh, nên cũng không tiến vào đây một mình! Tính toán thời gian, chắc cũng tới rồi!
Nói đến đây, nàng chuyển ánh mắt nhìn ra cửa điện.
Mọi người nghe vậy cũng đồng loạt nhìn theo ánh mắt của Lục Phương Phương, cả Hắc Nham cũng không ngoại lệ.
Hắn không hề bộc trực thiếu não như vẻ bề ngoài, không ngu tới mức nghĩ đến viện trợ của Lục Phương Phương là đám đệ tử của Mỹ Nhân Lâu.
Quả nhiên ngay khi vừa quay sang, tất cả đều cảm thấy bất ngờ tột độ, bởi vì trái ngược với suy đoán của mọi người, kết quả lại chẳng có ai cả.
- Lục Phương Phương, ngươi đang trêu đùa ta?
Hắc Nham trầm giọng hỏi, bày ra một bộ nếu không vừa ý là lập tức động thủ, không có chuyện thương hoa tiếc ngọc gì ở đây hết.
- Nô gia làm sao mà dám chứ, Hắc Nham huynh cớ sao hung với người ta? Kia chẳng phải sao!
Lục Phương Phương tỏ ra sợ hãi, hai tay đưa lên che miệng, đôi mắt phượng trong veo tràn ngập nước, quả thực khiến cho bất kỳ nam nhân nào cũng phải cảm thấy thương xót động lòng.
Mọi người lại thêm lần nữa nhìn ra phía ngoài chủ điện, thần thức mở rộng, quả nhiên lần này không mắc lừa, chỉ thấy một gã thanh niên đang phi hành về phía này, chỉ trong chớp mắt đã tới nơi, hạ thân xuống tiền sảnh.
Người này mặc một bộ y phục ngũ sắc cực kỳ nổi bật, gương mặt trắng trẻo, cực kỳ tuấn tú, muốn soái có soái, muốn phiêu dật có phiêu dật, môi còn đỏ hơn cả nữ tử, động tác nhẹ nhàng khoan thai, khóe miệng nhếch lên có gì đó rất tà phái, nhưng thực sự đó chính là thứ hấp dẫn chí mạng với nữ hài.
- Hồng trần nhất diễm Lệ Hồng Trần, xin ra mắt các vị mỹ nữ!
Thanh niên mặc áo ngũ sắc dang tay tự giới thiệu, thái độ vô cùng hòa nhã, nụ cười vô cùng ấm áp, nhưng ánh mắt không chút giấu diếm tham niệm lần lượt quét từng vị mỹ nữ.
Khi dục vọng lên cao nhất, cũng là ánh mắt của hắn dừng lại trên người Lục Phương Phương, vừa định lên tiếng thì đột nhiên hắn nhận ra điều gì đó, lập tức nhìn lại đám mỹ nữ Ly Kiếm Môn.
Chỉ thấy hai tròng mắt hắn co lại, tham niệm biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc và e ngại.
Nhìn trên bề mặt đen tuyền ấy, có thể thấy hình ảnh một gã thanh niên trẻ tuổi diễm phúc tề thiên đang được ngàn hoa nở quanh, cảnh tượng không khác gì chúng tinh phỏng nguyệt, bách điểu triều hoàng.
Điều khiến Lệ Hồng Trần cảm thấy áp lực nằm ở ngoại hình của kẻ này.
Vẻ ngoài trong sáng, nụ cười ấm áp, hạo nhiên chính khí xông thẳng lên trời xanh, so với hắn thì đúng là trái ngược hoàn toàn, quả thực là hoàng hôn so với bình minh, mặt trăng so với mặt trời, nhan trị hoàn toàn áp đảo hắn.
Trong lúc đối phương quan sát mình thì Việt cũng đang quan sát lại.
Thanh niên mặc áo ngũ sắc này có vẻ ngoài quả thực rất đẹp trai, hơn nữa bộ dạng rất có sức hút, nói như cách nói ở Trái đất, thì đúng là một bad boy chính hiệu.
Tuy nhiên, không giống như ở Trái đất, bod boy thì không tốt nhưng good boy thì không vui,