Rời khỏi quảng trưởng rộng lớn, hai người đi xuyên qua một con đường đặc biệt dài.
Đi trên con đường trơn bóng như ngọc, hai bên là quỳnh hoa ngọc diệp, gã thiếu niên tiện tay hái một đóa hoa nhỏ màu trắng trên một cành cây ven đường, ghé mũi vào ngửi thoáng qua một phát, hương sinh đầy mũi, một cổ khí tức khiến tinh thần dễ chịu lan vào trong cơ thể.
Làm gã thiếu niên cảm thấy kinh ngạc, cây cối ven đường, cây nào cũng xanh tươi mơn mơn, không ngừng tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng mà chỉ ngửi thôi cũng khiến hắn cảm thấy thân thể bay bổng, tràn trề sức mạnh.
Giương mắt nhìn lên chỗ sâu trong thần thổ, không thiếu đại thụ cao ngất trời xanh, sương mù không dày nhưng lại chỉ nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng mờ ảo của những tòa cung điện, điều này khiến hắn cảm thấy rất lạ.
Lúc ở quảng trường cũng vậy, xung quanh chỉ thấy bóng dáng rất mờ ảo của những tòa cung điện, dù rằng sương mù không hề dày đặc.
“Nơi này dường như có một thứ gì đó ngăn cản tầm nhìn của mình!”
Cũng như khi di chuyển trong đại sơn, bà lão không sử dụng đến thần thông súc địa thành thốn chỉ xích thiên nhai của mình, vì vậy mà con đường đã dài càng trở nên dài hơn với gã thiếu niên phàm nhân.
"Ngươi thấy nơi này thế nào?"
Một thanh âm đột nhiên xuất hiện trong đầu, gã thiếu niên cũng đã quá quen với điều này, chỉ thuận miệng đáp:
- Không khí trong lành, quỳnh hoa ngọc diệ tỏa hương thơm ngát, thấm tận ruột gan, vô cùng sảng khoái!
"Ngươi nhìn xem lòng bàn tay mình có gì?"
Bàn tay ư? Gã thiếu niên nhíu mày, bàn tay hắn có gì thì hắn phải biết chứ, còn cần phải nhìn chắc? Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy hắn vẫn xòe bàn tay ra, đúng là chẳng có gì cả.
- Chẳng nhẽ bà bà muốn nói đến những đường vân tay?
Bà lão vẫn chậm rãi bước đi, lúc này không còn là một lão thái vùng thôn dã hiền lành dễ mến, mà lột xác trở nên xuất trần như một vị trích tiên lưu lạc nhân gian.
Điều này khiến gã thiếu niên cảm thấy lạ lẫm.
"Ngươi có biết những đường vân tay đó là gì không?"
- Vân tay đương nhiên là vân tay chứ còn là gì nữa?
"Là vân tay, nhưng lại không phải vân tay!"
- Bà bà, người muốn nói đến điều gì vậy?
Gã thiếu niên đầu óc có chút hồ đồ, đường vân tay không phải đường vân tay, vậy thì là gì? Câu hỏi như vậy hình như có chút hơi hướng Triết học, trả lời kiểu j cũng không đúng.
"Đó chính là trật tự và quy tắc thiên địa!"
Bà lão vẫn bước đi nhẹ nhàng, vô cùng tự nhiên và bình tĩnh.
- Trật tự và quy tắc thiên địa?
"Đúng như vậy! Xung quanh ngươi, mỗi lá cây mỗi ngọn cỏ ở nơi này, chính là trật tự thiên địa, hình thành dưới quy tắc của thiên địa này."
- Cái này...
“Ý của ta muốn nói là, vạn vật trong trời đất, đều hình thành và tồn tại dựa trên trật tự và quy tắc của thiên địa, chúng được tổ hợp từ Linh, Khí, Ý, Thế, Pháp và Đạo.”
“Tuy không nhìn được, nhưng trật tự thiên địa luôn tồn tại xung quanh ta, cũng chằng chịt như những đường vân tay của ngươi vậy.”
“Không ngừng cảm nhận trật tự của thiên địa, từ đó siêu thoát khỏi sự ràng buộc của các quy tắc, đó chính là tu luyện!”
Từng lời của bà lão như gõ vào đầu gã thiếu niên, khiến hắn có cảm giác như đang nghe thiên thư, khiến tâm thần được mở rộng.
Thì ra tu luyện chính là muốn thoát khỏi sự ràng buộc của thiên địa, chẳng hạn tuổi thọ của con người không phải là trăm năm sao, trăm năm một thế, chính là thế kỷ, đó là quy tắc của thiên địa.
Càng thoát khỏi ràng buộc này, thọ mệnh càng cao.
- Nếu như vậy, siêu thoát hoàn toàn khỏi gông cùm thiên địa, không phải sẽ bất tử sao?
Gã thiếu niên vô thức lẩm bẩm, trong lòng tràn đầy chờ mong.
Làm người có ai muốn chết chứ, ai chẳng muốn mình bất tử.
“Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi! Bất tử ư? Chỉ có tiên mới bất tử mà thôi!”
- Thần tiên ư? Chẳng lẽ tu luyện đến mức siêu thoát cũng không thể thành tiên hay sao?
“Hoa mùa xuân không qua được mùa thu, ve sầu không sống tới đông, sinh mệnh phàm nhân cũng chỉ hơn trăm, đó