Không biết bao lâu trôi qua, hai người đi đến trước một tòa cung điện vô cùng nguy nga tráng lệ.
Tòa cung điện này thực sự rất khổng lồ, ngẩng đầu lên cũng không nhìn thấy đỉnh của nó, không biết cao bao nhiêu mà bị vô số đám mây bao trùm.
Chỉ thấy đại môn trong suốt, không ngừng tỏa ra thần huy lấp lánh, giống như có lực lượng của thời gian đang lưu chuyển, làm cho người ta cảm thấy khí tức của một thời đại xa xưa.
Trên hai cánh cửa khổng lồ chạm khắc hai hình tròn đứt đoạn vô cùng lớn, nằm đơn độc giữa những ký lằng ngoằng rắc rối, nhưng có lẽ chính vì thế mà hai hình tròn đơn giản lại trở nên vô cùng nổi bật, dường như bên trong ẩn chứa một thiên cơ nào đó.
Bà lão nhìn tòa cung điện khổng lồ, lại nhìn những hình vẽ trên hai cánh cửa, chiếc đại ấn lại một lần nữa xuất hiện trên đỉnh đầu, bắn một luồng sáng về phía đại môn cung điện.
Hai hình tròn đứt đoạn phát sáng, cánh cửa nặng nề mở ra, bà lão bước vào bên trong, gã thiếu niên cũng theo đó mà đi vào.
Nhìn từ bên ngoài, có lẽ ai cũng nghĩ bên trong tòa cung điện nhất định sẽ vô cùng rực rỡ và tráng lệ, nơi nơi đều là hương khí động lòng người, những cổ vật giá trị liên thành, kinh thư thành đống.
Nhưng sau khi bước qua cánh cửa, gã thiếu niên biết rằng mình đã sai.
Xung quanh hoàn toàn là một mảnh tối tăm, không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì.
Hắn cất tiếng gọi bà lão, nhưng miệng hắn không ngờ lại không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Nơi này tĩnh mịch đến mức đáng sợ, đến mức hắn không cảm thấy được sự tĩnh lặng đó.
Cơ thể cũng không còn cảm thấy vững chãi nữa, bởi chân hắn không còn đứng ở mặt đất, toàn thân không thể tự chủ, không còn cảm thấy sự tồn tại của trọng lượng, hay nói đúng hơn, không cảm thấy được bất kỳ thứ gì.
Lúc này, ngũ quan của hắn đều trở nên vô dụng, không vô dụng sao được khi mà không có gì để nhìn, không có âm thanh gì để nghe, không có hương gì để ngửi, không có vị gì để nếm, không có một chút cảm giác gì.
Đây rốt cuộc là nơi nào vậy?
"Nguyên Sơ cổ kinh, là pháp quyết tu luyện của Nguyên Sơ cổ quốc, tìm hiểu cội nguồn của vạn vật."
Đúng lúc này, một thanh âm đột ngột vang trong đầu hắn.
"Vạn đạo đều có khởi nguyên, vạn pháp đều có bắt đầu, chỉ cần hiểu được khởi nguyên của vạn vật, có thể phá vỡ hết thảy ràng buộc của thế gian."
"Khởi nguyên của Thiên địa là Vô Cực, là Hỗn Độn.”
“Tại sao gọi là Hỗn độn? Mọi thứ đều hỗn loạn hư vô, không thể xác định được bất kỳ thứ gì, không có thời gian và không gian, không tồn tại bất kỳ dạng trật tự hay quy tắc nào.”
“Tại sao gọi là Vô Cực? Rộng lớn vô tận, không có giới hạn, không gian không thể xác định, có lẽ vì nó không tồn tại.
Thời gian trải dài miên man, cũng bởi vì nó không tồn tại.”
"Khi Hỗn Độn Vô Cực trải dài hàng vạn kỷ nguyên, trong tận cùng của cõi Vô Cực dần dần hình thành một điểm Cực, rất rất nhỏ gần như vô hình, mang trong mình những hình thái trật tự đầu tiên, đó là Linh - cội nguồn của vạn vật.”
“Đó chính là khởi nguyên của thế giới!”
Trước mắt gã thiếu niên dần dần xuất hiện một bức tranh về thời kỳ tiền sơ khai của thiên địa, khi mà trải qua không biết bao nhiêu kỷ nguyên dài dằng dặc, dần dần ngưng tụ một điểm rất nhỏ, nếu không chú ý sẽ rất dễ bỏ qua.
“Bước đầu tiên của tu luyện, là Giác Tỉnh.
Giác tỉnh cảm quan của nhân thể, khả năng câu thông với thiên địa, sự liên hệ giữa nhân thể với trật tự thiên địa xung quanh.
Từ đó khám phá những quy tắc mà trật tự thiên địa áp đặt lên vạn linh, lên nhân thể!”
“Còn bước đầu tiên của Nghịch Tu, là tìm kiếm điểm Cực của nhân thể, từ đó mở ra hình thái quy tắc đầu tiên của thế giới thể - Linh.
Quá trình này được gọi là Khai thiên phá địa!”
“Đại đạo qiác tỉnh, Khai thiên phá địa, ta là sáng thế giả!”
.....!
Thời gian cứ như vậy trôi.
Mà