Vừa nói chuyện với cô, ánh mắt của Mộ Khải Uy lại dán vào người trợ lý của mình đang quát mắng những người kia.
Không khỏi thấy đồng cảm, quả là thân phận là nhân viên nhỏ, cho nên làm gì chỉ cần sai sót liền không thể nào tránh khỏi việc bị mắng.
"Chị Thiển à, em vẫn chưa tìm được người thích hợp."
"Tôi không cần biết, các người khiến tôi tốn nhiều thời gian thật đấy!" Trợ lý Thiển vương đôi tay, chỉ chỉ trỏ trỏ vào từng người.
Khiến bọn họ ai nấy đều thầm than van, không dám cãi lại tiếng nào.
Đi kèm đó là vẻ mặt bất cần khi không tìm được người thay thế Mạc Tuệ.
Nghe đến đoạn vẫn chưa tìm được người, Mộ Khải Uy nảy sinh ý nghĩ, nếu như để Mạc Hy thay thế cô ta, có khi lại tốt hơn rất nhiều. Nghĩ là làm, Mộ Khải Uy lên tiếng gọi: "Chị Thiển, bảo họ không cần tìm nữa, em có người thích hợp để thay thế vị trí của Mạc Tuệ rồi."
Trợ lý Thiển nhìn Mộ Khải Uy: "Là ai vậy? Có khả năng diễn xuất hay không?"
Hỏi như vậy, chứng tỏ trợ lý Thiển đang dò xét xem, bởi vì quảng cáo lần này rất quan trọng, cho nên không được lơ là được.
Mộ Khải Uy mỉm cười đầy ẩn ý: "Lát nữa chị sẽ được biết thôi."
Trợ lý Thiển gật đầu tỏ rõ, rồi đi ra chuẩn bị lại.
Chợt nhiên, lúc đó, giọng nói đầy nộ khí của Mạc Hay vang vọng: "Mộ Khải Uy, đang nói chuyện với tôi mà cậu dám bỏ đi đâu vậy hả? Giỡn mặt với bà đó ư?"
Hung dữ quá đi mất!
"Vừa rồi cô nói cô tìm tôi có đúng không? Tôi hiện đang ở chỗ làm việc của tạp chí Thoại Lam." Mộ Khải Uy nói nhanh, nếu không cô ngày càng tức giận thì không hay.
"Được rồi, tôi sẽ đến đó ngay." Mạc Hy nói vừa xong, liền cúp máy.
Rời khỏi văn phòng của mình, bắt một chiếc taxi đi đến chỗ của Mộ Khải Uy.
Trên đoạn đường dài tấp nập người, cô cảm thấy có chút lạc lỏng.
Tiếng thắng xe taxi làm suy nghĩ của cô đứt quãng, bác tài lên tiếng: "Cô gái, đã đến nơi rồi."
Mạc Hy gật đầu, trả tiền rồi xuống xe, trước mắt cô là một nơi vô cùng lớn rộng.
Cô biết đi đâu tìm Mộ Khải Uy đây?
Nhắc người người liền xuất hiện, Mộ Khải Uy trông thấy cô, như thấy được chân ái cuộc đời mình.
Vẻ mặt tràn đầy sức sống và vui tươi: "Hy Hy."
Tên của cô được Mộ Khải Uy kéo dài ra, âm thanh ngân vang đầy nhớ nhung.
Và hắn nhanh nhẹn chụp lấy cánh tay của cô, nói: "Hy Hy, lần này phải nhờ cô giúp tôi một chén rồi, xin lỗi đã làm phiền."
Mộ Khải Uy kéo cô đi nhanh như cơn gió, vì sắp không kịp rồi.
Không tranh thủ sẽ trễ nải mất.
Trong khi đó, Mạc Hy vẫn chưa hiểu ra chuyện gì, đã bị Mộ Khải Uy lôi đi như con rối, cô thầm mắng hắn: "Mộ Khải Uy, cậu lại muốn làm cái gì