Riêng Mạc Hy thì thấy chật vật với chiếc váy của mình đang mặc, khuôn mặt có vài nét thẹn thùng: "Ặc! Cái váy này có hơi hở hang quá rồi, tôi, tôi sẽ không thể quay được đâu."
"Không thể." Mộ Khải Uy tiến đến gần Mạc Hy, nắm lấy đôi tay của cô,âm thành đầy ái muội vang lên: "Ngoài cô ra thì không ai có thể làm công chúa bóng đêm của tôi cả."
Câu nói của Mộ Khải Uy vô tình khiến cô ngại càng thêm ngại, hắn biết ăn nói như vậy, cô không thể đỡ nổi.
Tầm chừng hơn một tiếng sau hai người quay xong quãng cáo.
Và bây giờ đến chụp ảnh để làm bìa tạp chí.
So với một Mộ Khải Uy đã có tay nghề cao,tất cả những tấm ảnh đều khiến người ta ái mộ.
Chỉ riêng ở cô, Mạc Hy đứng cứng đờ người, mỉm cười đầy gượng gạo, đến cả thợ chụp ảnh cũng phải lên tiếng trách cứ: "Này cô gái, cô hãy thả lỏng một chút đi."
Mộ Khải Uy nhìn qua cô, nói nhỏ: "Bình tĩnh đi, không có gì cả, chúng ta chỉ là chụp ảnh để giới thiệu sản phẩm thôi, không phải là hình cưới mà cô lại run đến thế."
Mạc Hy cười trừ, phản biện ngay: "Cậu câm miệng ngay cho tôi, là ai mà tôi mới đứng ở đây hả?"
"Tạo dáng khác đi."Thợ chụp ảnh xen vào cuộc nói chuyện của hai người, nói tiếp: "Mộ đại thần, cậu có thể nhìn vào ống kính một chút được không? "
Lời của thợ chụp vừa dứt đi, Mộ Khải Uy thẳng thừng ôm lấy cô từ phía sau, đầu của hắn tựa vào bờ vai trắng nõn của Mạc Hy.
Bắt lấy khoảnh khắc đó tách tách.
Thợ chụp ảnh nhanh tay chụp lại.
Quả thật, những tấm hình sau vô cùng đẹp mắt: "Xong rồi, hai người có thể nghỉ ngơi."
Mộ Khải Uy liền buông cô ra, tay bỏ lại sợi dây chuyền dùng làm ảnh chụp, bỏ vào hộp.
Sau đó nói với cô: "Hy Hy, cô vất vả, à mà cô tìm tôi là vì chuyện gì vậy?"
Mạc Hy lúc này lấy lại bình tĩnh: "Khụ, chuyện là việc tôi nhờ cậu đăng lên khi nào thì có thể thực hiện?"
"Là tin của Mạc Tuệ và anh tôi ư?"
Thấy cô im lặng, Mộ Khải Uy nói tiếp, thanh âm vô cùng chắc nịch: "Cô yên tâm đi, cứ tin ở tôi.
Chỉ cần là điều cô muốn thì bất kỳ giờ nào cũng được."
"Cảm ơn cậu."
Ngoài hai từ cảm ơn ra cô cũng không biết phải làm gì để cảm ơn Mộ Khải Uy.
Xem như việc cô giúp hắn quay quãng cáo và chụp ảnh là trả ơn cho hắn vậy.
Thời điểm về trưa, tất mọi người đều đi ăn cả rồi, chỉ còn Lục Hàn vẫn còn làm việc, có thể thấy năng suất làm việc của anh không hề giảm bớt mà còn tăng lên, đó là lý do vì sao anh luôn giàu có lắm tiền.
Bên cạnh anh là Manh Manh, cô bé giống như cái sợi dây uyên ương của anh vậy luôn luôn bên cạnh anh.
*Rầm…
"Lục thiếu…"
Giọng nói đầy rẫy sự sốt sắn của Mạc Tuệ vanh vội, truyền đến lỗ tai của anh.
Lục Hàn dừng tay, ngẩng nhìn, đôi mắt vô cùng nộ khí: "Mạc Tuệ, cô