Cuối cùng cũng cắn câu rồi, lát nữa sẽ có kịch hay để xem ha ha ha!
Mạc Tuệ cười khoái chí khi thấy cô đã bị lừa mà không hay biết.
Trong mắt cô ta là hình ảnh của Mạc Hy đang được gắn dây cáp vào người để đu lên.
Sau khi hoàn thành, một nhân viên nói: "Đạo diễn đã xong."
"Ừm, vào vị trí hết đi, một hai ba đưa lên."
Giọng nói của đạo diễn vang lên, lấn át cả tiếng nhạc đi kèm cùng cảnh quay.
"A…"
Thoáng chốc Mạc Hy đã được kéo lên lơ lửng trên không trung từ bên dưới nhìn lên khiến người ta phải thót tim, còn về phần Mạc Hy trên không tầm ba đến bốn giây thì cô nghe thấy tiếng rắc rắc từ dây cáp.
Hình như dây sắp đứt rồi?
Gương mặt của cô như tê liệt, sợ hãi tột cùng.
Bên dưới đạo diễn chẳng hề hay biết, liên tục hô hào: "Tốt lắm, cơ mà cô nên thay đổi tư thế một chút đi Mạc Hy."
Không được, sắp đứt rồi, cô cảm nhận ngày một rõ hơn.
Rất nhanh, dây cáp đứt làm hai, hai mắt cô mở thật to đại não căng cứng và trái tim đập mất kiểm soát.
Lục Hàn vẫn không rời mắt khỏi Mạc Hy khuôn mặt đanh lại.
"Không hay rồi, dây cáp…" Đến cả Trình Sầm Ân cũng phải giật tít người , thật không ngờ dây cáp lại đứt.
Mà người vui nhất lúc này chính là Mạc Tuệ, cô ta không từ thủ đoạn để hãm hại cô và lần này xem như đã thành công.
Gương mặt của cô ta nhanh chóng tươi trở lại có ý niệm rằng bản thân thắng chắc lần này.
Đến bây giờ thì Mạc Hy mới nhận ra kế hoạch mà Mạc Tuệ vạch ra cho cô là như vậy, thật thâm sâu, cô sẽ chết ư?
Nhưng rồi một phút, hai phút, rồi ba phút đồng hồ trôi qua, Mạc Hy vẫn cảm thấy không chút đau đớn, từ từ mở mắt ra xem điều làm cô kinh ngạc đó là khi nhìn thấy Lục Hàn: "Là anh…"
Ngoài mặt tỏ ra khó chịu cáu gắt: "Cô đừng gây chuyện giúp tôi được không?"
Hả! Cô còn sống, đúng vậy cô vẫn còn sống, suýt tí thì không thể thấy tiểu Trạch con trai yêu dấu của cô lần nữa rồi.
Lục Hàn để cô đứng xuống đất,ngữ khí châm biếm: "Tôi từng nhớ ra trước đây cô cũng một lần gặp nguy."
Lúc nãy mơ mơ màng màng nhìn thấy gương mặt của Lục Hàn, cô cứ tưởng là mơ, vậy mà đó là sự thật, thái độ hốt hoảng của cô hiện rõ: "Lục...Lục Hàn."
Rất nhanh Lục Hàn bắt bẻ: "Cô là thế nào đây, thái độ của một người đối với ân nhân vừa cứu mạng mình là như vậy sao?"
Mặc dù rất kinh ngạc khi thấy sự xuất hiện của Lục Hàn, nhưng mà người cứu cô là anh, theo lễ: "Cảm ơn anh."
"Ay yo Lục tổng thật là soái quá đi."
"Lúc nãy tôi có nhìn thấy anh ấy chạy, hành động vô cùng nhanh nhẹn cứ như mất sát thủ trong phim ấy."
"Ừm, nhìn hai người bọn họ cứ như một cặp đôi hoàn hảo."
"Không, phải gọi là giống như hoàng tử và công chúa."
Vẫn là những lời nói của khán giả quần chúng khi vô tình nhìn thấy cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân vừa