Quay lại chỗ của Lục Hàn, mới đó mà gương mặt của anh đã tràn đầy nộ khí, tựa như có một đám mây đen đang ùa đến, bất giác làm cho người ta run cả hai chân.
Ánh mắt đanh thép dán vào ông ta mà nói: "Đạo diễn Trần, anh là người quản lý đoàn phim, tôi thấy anh nợ tôi một lời giải thích thỏa đáng."
Đạo diễn Trần sợ hãi tột cùng, đầu toát mồ hôi: "Lục, Lục tổng tôi thật sự không biết gì cả."
"Ông nói suông như vậy thì có ích lợi gì với tôi? Cái tôi cần là thủ phạm, tôi cho ông mười phút nếu như không tìm ra kẻ đã làm chuyện này thì ông và cả đoàn phim của ông chuẩn bị vào ăn cơm tù đi."
Chỉ tiếc cho đạo diễn Trần đã gặp phải Lục Hàn, đối với những chuyện ảnh hưởng đến tính mạng không thể nào dễ dàng bỏ qua được.
Lại nói kẻ bị hại là Mạc Hy, điều đó khiến anh càng phải tra rõ hơn.
"Lục...Lục tổng đừng kích động, tôi sẽ điều tra ngay."
Đạo diễn Trần ba chân bốn cẳng chạy đi, khuôn miệng có phần già nua hét ầm lên: "Mau, mau nhanh tay lẹ chân đi tìm thủ phạm đi, nếu không vào ăn bốc lịch đó."
Còn không quên chửi rủa mấy câu: "Không biết là tên bệnh h.oạn nào rảnh rang đến vậy, hãm hại đoàn phim, tức chết đi được mà."
Mặc khác, Mạc Hy vốn đã biết rõ ai là kẻ chủ mưu trong chuyện này.
Nhưng mà cô không có bằng chứng thì không thể làm gì cả.
Chỗ của Mạc Tuệ đang dần rúng rính, tiếp tục gặng hỏi trợ lý: "Cô có chắc là khi nãy không ai nhìn thấy cô không?"
Trợ lý khẳng định chắc nịch: "Tất nhiên, em hành động cẩn thận làm xong cũng kiểm tra kĩ hết rồi không thấy ai xung quanh cả."
Tiếng thở phào đầy nhẹ nhõm của Mạc Tuệ phát ra: "Như vậy thì tốt rồi, làm tôi lo lắng."
Bỗng nhiên sau đó vài giây, vẫn là cô gái Đồng Anh Anh đã đứng ra, thanh âm lanh lãnh thốt lên: "Đạo diễn Trần khi nãy tôi nhìn thấy kẻ đã làm."
Tất nhiên đạo diễn Trần nghe xong hốt hoảng lên vì quá vui mừng, nếu như thời gian mười phút trôi qua mà không có ai đứng ra làm chứng thì xem như tiêu đời ông ta, gạt bỏ suy nghĩ, đạo diễn Trần hớt hải hỏi: "Là ai, người cô thấy là ai?"
"Thật ra tôi đã thấy…" Ngón tay của Đồng Anh Anh chỉ về hướng của cô trợ lý, mặc khác Đồng Anh Anh đang run lên bần bật, đối với những chuyện này thật quá khó để nói ra.
Trong khi đó đạo diễn Trần cần gấp thông tin: "Mau nói đi, tại sao lại ấp a ấp úng như thế làm tôi sốt sắng cả lên."
Câu nói nửa chừng thốt lên: "Tôi đã thấy trợ…"
Còn vế sau chưa kịp phát ra thành câu tròn trịa thì đã bị Mạc Tuệ