Sáng hôm sau dưới nhà Mạc Thị như được một phen náo loạn, một vị khách không mời mà đến.
Thời khắc đó cuối cùng Hạ Vy cũng hiểu cuộc nói chuyện đêm qua, Hạ Vy cũng đã hiểu cái ngu ngốc mà Lạc Du nói là gì, tất cả lời Lạc Du nói đêm qua chính xác là cho Hạ Vy nghe, kể cả là người ngoài cuộc lắng nghe cuộc cãi vã nhưng Lạc Du lại có ánh nhìn như thể mọi thứ đều đúng như cô ta dự đoán vậy, từng bước đi của mọi người đều do cô ta một tay sắp xếp.
Khi vừa thức dậy, Hạ Vy đã cảm giác gì đó là lạ, trong nhà im lặng đến khác thường, kể cả lúc dùng bữa sáng cũng vậy, Mạc Cao Kì hoàn toàn không nói lời gì với cô cả.
Hạ Vy ngồi trên phòng, cô cậy tay mình, trong đầu không ngừng suy nghĩ về những gì mà Lạc Du nói ngày hôm qua.
Hạ Vy quyết định đi hỏi Mạc Cao Kì cho ra lẽ nhưng cô vừa mở cửa phòng ra, hai tên mặc áo vest đen từ đâu xuất hiện.
Họ cùng cúi đầu chào cô rồi.
- Xin mời cô vào phòng, chúng tôi có lệnh cô không được ra ngoài.
Mạc Cao Kì hành động rồi, nhanh hơn Hạ Vy nghĩ, cô hoàn toàn không kịp trở tay.
Hạ Vy biết kể cả cô có dùng sức như thế nào thì cô cũng không thể thắng nổi hai tên đàn ông này đâu.
Hạ Vy đành đi vào trong.
Điều đầu tiên là cô đi kiểm tra tất cả các cửa trong phòng.
Chết tiệt thật, có vẻ như chúng đã bị khóa lại trong lúc cô dùng bữa sáng.
Hạ Vy chạy tới mở tủ mình, giờ cô mới phát hiện hơn một nửa quần áo đã biến mất.
- Aaaa.
Cô đột nhiên hét lớn, hai tay ôm đầu mình, Hạ Vy cầm lọ hoa trên bàn rồi ném xuống, nhưng Mạc Cao Ki còn tính kĩ hơn thế, mọi thứ đồ trông như vẻ được làm bằng thủy tinh ấy lại là chất liệu nhựa, chúng đã bị đổi từ lúc nào Hạ Vy cũng không rõ nữa.
Vẫn còn cách sẽ vẫn còn cách thôi, Hạ Vy nhìn ra cửa sổ, cô không hề suy nghĩ thêm điều gì nữa mà cầm ngay lọ hoa giả kia ném.
Nhưng dù vậy, kính cửa lại không hề hấn gì, kể cả cô ra sức đập đến mấy nó cũng không vỡ.
- Đừng cố gắng nữa, cô không biết mọi cửa kính phòng ngủ đều lắp kính chống đạn sao ?
- Lạc Du, Lạc Du, tôi xin cô, hãy đưa tôi khỏi đây.
Lạc Du nhìn Hạ Vy không chớp mắt, cô ta định nói gì thì đột nhiên tên ngoài cửa cất giọng.
- Đi thôi.
Đến giờ rồi.
- Đi, đi đâu.
Các người, các người đưa tôi đi đâu.
Thả ra, Mạc Cao Kì, tên khốn nhà anh, thả tôi ra, thả ra.
Mặc cho có hét lớn đến nhường nào, đối diện với con mắt e ngại của người làm nơi đây , không một ai đứng về phía Hạ Vy, họ đều tự động dạt sang hai bên cho hai tên đàn ông kia đi.
Chúng ép buộc cô lên một chiếc xe đen, ngay lúc đó nếu như Hạ Vy không nhìn nhầm thì cô đã trông thấy Trạch Dương, Trạch Dương bước xuống từ một con xe trắng, trong tay cầm một tờ giấy gì đó, ánh mắt đỏ ngầu tiến vào trong khuôn viên của Mạc Gia.
- Trạch ...
- Xin cô đừng làm chúng tôi khó xử nữa.
- Bỏ tôi ra, tôi không muốn đi.
Các người chính là đang bắt người trái phép.
- Aaaa
Hạ Vy hét ầm lên, trong xe cô cựa quậy không ngừng, đạp liên tiếp vào một tên áo đen, ai ngờ lại đạp chúng chỗ nhạy cảm của hắn.
Cơ hội của cô đây rồi.
Hạ Vy đạp mạnh thêm một lần nữa, không quên nói rời xin lỗi hắn, thấy hắn gục xuống quằn quại vì đau Hạ Vy liền xong ra mở cửa.
Lại có một tên khác kéo tay cô lại, cô cũng không ngại cắn cho hắn một phát thật đau rồi chạy như bay ra ngoài.
Hạ Vy chạy về phía vừa nãy của Trạch Dương.
Chúng đem cô đi bằng cửa sau còn Trạch Dương lại đi cửa trước, vậy nên cô chỉ nhìn được thấp thoáng, nhưng làm ơn, làm ơn hãy là ai đó có thể cứu cô ra khỏi đây.
Ông trời như nghe thấy tiếng lòng của Hạ Vy, chỉ cần nhìn cái bóng lưng cô biết chắc chắn đó là Trạch Dương.
Hạ Vy liền chạy đến, nhưng từng câu từng chữ Trạch Dương nói ra ngay sau đó khiến cô khựng lại.
Đôi chân đang chạy dần chậm lại.
- Tại sao...!Tại sao anh lại giết Tiêu Cung.
Tại sao...
Chỉ một câu thôi, Hạ Vy chết lặng, Trạch Dương đang nói vì vậy, cô không nghe rõ nữa, bên tai như có hàng ngàn tiếng tạp âm ù ù, hình ảnh trước mắt cứ dần nhạt nhòa đi.
Hạ Vy có bước tới.
Một lần nữa câu nói ấy lại vang lên.
- Tiêu Cung chết rồi.
Tại sao anh lại giết anh ấy.
Hạ Vy không nhìn thấy biểu cảm của Cao Kì, thế nhưng nghe giọng Trạch Dương thôi là cô có thể tưởng tượng ra khuôn mặt thống khổ của cậu ấy.
Hạ Vy dừng lại ngay sau Trạch Dương, cô nghe thấy tiếng khóc của cậu, cổ hỏng Hạ Vy như nghẹn ứng lại, cô cố dặn từng chữ
- Trạch Dương, em đang nói gì vậy, chị...!chị...
Ngay sau khi nghe thấy tiếng Hạ Vy, Trạch Dương liền quay lại, lúc này cuối cùng cô cũng đã nhìn thấy mặt Cao Kì, hắn vô cảm, lãnh đạm nhưng khi thấy cô, khuôn mặt hắn chợt đanh lại rồi trắng bệch, hai mắt hắn mở to, bàn tay nắm chặt thành một nắm đấm.
- Aaaa...
Trạch Dương thấy Hạ Vy bất chợt mếu mó như một đứa trẻ, anh bóm lấy hai bả vai Hạ Vy, gục xuống bệnh cạnh cô, cả người quỳ rạp xuống, cố nặn ra từng chữ.
- Hạ Vy, làm sao bây giờ...!Tiêu Cung...!Tiêu Cung cậu ấy chết rồi.
Aaaa làm sao bây giờ, tối hôm qua em vẫn còn bắt điện thoại cậu ấy, cậu ấy bảo là cậu ấy đang trên đường về, cớ sao, cớ sao...!Tất cả là tại tên khốn Mạc Cao Kì, tất cả là tại hắn...
- Em nói là tại ai cơ ?
Hạ Vy cảm giác sau mỗi câu nói của Trạch Dương là cô lại bị đày xuống một tầng địa ngục vậy.
Cô nắm chặt bàn tay của mình, ánh mắt lộ rõ vẻ bàng hoàng, chết lặng nhìn chằm chằm uống dưới mặt đất, cô mỉm cười nhẹ, nhưng ánh mắt đã phủ một lớp nước dày, những giọt nước mắt ấy có thể trực trào bất cứ lúc nào, cô bước tới, ánh mắt nhìn hắn có một chút hi vọng lẫn sợ hãi, nắm lấy tay Cao Kì như van nài.
- Mạc Cao Kì à, anh nói gì đi, Trạch Dương chỉ là có hiểu lầm thôi đúng không anh, anh đã hứa với em là thả Tiêu Cung đi, anh còn nói nếu em ngoan ngoãn anh sẽ không làm gì cậu ấy.
Đúng không ? Cao Kì, em xin anh, hãy nói gì đi, em cầu xin anh đấy, đừng im lặng nữa.
Tiêu Cung cậu ấy không thể chết được.
Cao Kì, Mạc Cao Kì.
Hạ Vy hét lớn tên hắn, cô cảm giác mình đã vỡ vụn thật sự rồi, cô thật sự sẽ sụp đổ mất nếu như lời Trạch Dương nói là sự thật.
Mạc Cao Kì không nói gì, hắn chỉ nhìn Hạ Vy một lúc, nhưng ánh mắt đó...
- Anh lừa tôi.
Hạ Vy bất chợt loạng choạng về sau, tại sao Mạc Cao Kì lại không nói gì, vậy là hắn đang ngấm ngầm thừa nhận sao, Hạ Vy sao vậy ? trong đầu cô lần lượt hiện về hình ảnh của một Mạc Cao Kì ấm áp, một Mạc Cao Kì đã tạo dựng cho cô niềm itn về một tình yêu tươi đẹp đến nhường nào.
Vậy người đang đứng trước cô là ai ?
- Đúng là anh có bảo người dạy hắn một trận, nhưng cái chết của hắn hoàn toàn không phải do anh...
- Cao Kì...
- Nếu em không nhìn hắn ta bằng một ánh mắt như vậy, nếu em không dành cho hắn những lời quan tâm như vậy thì anh sẽ không...
- Anh ghen sao ? Là do anh yêu tôi sao ? ...
- Hạ Vy, hiểu...
- Không, không đừng, đừng bắt tôi hiểu cho anh nữa Mạc Cao Kì, tôi...!tôi sao vậy, rốt cuộc lời người ta vẫn hay nói, tôi là một điềm xấu, phải rồi, nếu như tôi không xuất hiện, nếu như chúng ta không gặp nhau, mọi chuyện sẽ nguyên trạng.
Tôi biết giải pháp là gì rồi ?
Hạ Vy ôm đầu mình, cô cười cười nói nói rồi tự đáp, Hạ Vy chìn chăm chăm vào gian bếp, ngay khi cô định chạy đi thì Mạc Cao Kì đã kéo cô lại, hắn hoàn toàn có thể nhận ra ý đồ của Hạ Vy.
- Hạ Vy, em định làm càn sao ?
- Mạc Cao Kì, anh bỏ tôi ra, anh bỏ ra.
Hai bên giằng co nhau, Mạc Cao Kì liên tục gọi tên Hạ Vy nhưng đáp lại chỉ là những lời cô cầu xin hắn hãy thả cô ra, cô tước bỏ, gạt hết hoàn toàn những lời hắn nói, Trạch Dương chưa kịp xông ra can đã bị một nhóm bảo vệ lao tới túm lại.
- Đưa hắn ra ngoài.
Một trận cãi vã xảy ra, chẳng một ai chú ý đến trên trán Hạ Vy đã lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh, trong tâm trí cô bây giờ chỉ có hình ảnh về Tiêu Cung, cô chẳng màng quan tâm đến một điều khác nữa.
Hạ Vy mạnh hơn hắn tưởng, Cao Kì bế cô lên, đi thẳng lên trên phòng cả cả hai người, mặc cho Trạch Dương bên dưới vùng vẫy không ngừng chửi hắn và