Những lần Ánh Tuyết ra ngoài chơi đều có Cửu Vương gia Hách La Duẫn Cung đi cùng, nhưng lần này xảy ra chiến tranh lạnh giữa hai người, nàng muốn đi ra thì cũng phải nghĩ cách chuồn đi. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có hai phương pháp nhanh nhất, trèo tường hoặc chui lỗ chó. Tiếc thay chẳng có cái lỗ nào để chui ra, vậy thì chỉ còn cách nhảy ra khỏi bức tường thôi.
May mắn là nàng từng phát hiện, một nơi gần đây có thể nghe được âm thanh buôn bán từ bên ngoài. Người ngoài thường nhìn thấy nàng là một nữ nhân mặc một màu trắng, thế thì lần này nàng sẽ trang điểm thành một bộ dạng bình thường nhất có thể, dáng người cũng phải đệm thêm đồ vào cho nhìn hơi béo một tí. Cuối cùng viết một lá thư cho Tịnh Kỳ và Tịnh Thi để hai nàng yên tâm. Sau đó lén xuất phát tới phủ thất vương gia để hỏi chuyện.
Đợi đến khi trời sập tối, Ánh Tuyết bắt đầu hành động. Nàng mặc trang phục xanh thẩm, vẽ lên gò má một cái nốt ruồi thật to, đôi môi trái tim được nàng vẽ thành một đôi môi thô dày. Làn da sáng bóng được nàng che đi thành màu bánh mật. Hàng lông mày thì trở nên hơi rậm rạp. Đối với những người chưa từng nhìn thấy gương mặt của Ánh Tuyết, thì cho dù nhìn bao nhiêu lần, cũng chẳng nhận ra đây là nữ nhân được cửu vương gia sủng ái nhất.
Ánh Tuyết men theo con đường đến với bức tường kia, cố gắng ẩn mình không tạo ra tiếng động, rồi nhanh chóng bắt lấy thời cơ trèo ra bên ngoài.
Vừa nhảy xuống, Ánh Tuyết thở phào, nhanh chóng chuồn thật xa khỏi cửu vương phủ. Dù cho nàng nhạy bén đến đâu, cũng không phát giác được có hai bóng đen theo sau nàng.
Đi tới đi lui, Ánh Tuyết mới nhận ra một sự thật phũ phàng. Nàng chẳng nhớ đường đi đến Thất Vương phủ, và cũng chẳng nhớ đường về cửu vương phủ. Với cả bộ dạng xấu nữ của nàng, đi tới đâu cũng bị người né tránh, làm thế nào mà bắt chuyện được.
Lang thang như thế nào, nàng lại bắt gặp được Thất Vương phủ. Hai mắt nàng lúc này sáng rực, nở nụ cười tươi rói. Vậy là Ánh Tuyết không có bất cứ sự chuẩn bị nào mà trực tiếp nhảy vào, may mắn thay chưa bị phát hiện. Cứ thế nàng lần mò trong bóng tối, tìm kiếm nơi hiện tại của thất vương gia.
Âm thanh tiếng đàn du dương tha thiết nhè nhẹ lọt vào tai Ánh Tuyết, hai mắt Ánh Tuyết khẽ híp lại. Cầm kỹ thật tốt, không thua gì Duẫn Cung, xem ra là Thất Vương gia.
Nàng đi tìm nơi mà âm thanh phát ra. Là trong một cái đình