Hai câu liên tục đều nói hoàng tộc các người, Hách La Duẫn Chiêu hiểu, hàm ý của nàng chính là, nàng không phải người của hoàng gia.
Hắn nói: “Ngồi xuống đi, nàng có biết đánh đàn không?”
Ánh Tuyết có một chút phấn khích, nhạc cụ của nàng toàn bộ bị tên Duẫn Cung cưỡng chế mang đi cả. Thật là lâu rồi không đánh đàn, nhìn bộ dáng Duẫn Cung đánh đàn thật là soái, chính nàng cũng muốn trông soái như hắn. Nàng kìm nén sự mong chờ đó, làm ra một vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Được nghe bổn cô nương đàn chính là diễm phúc của ngươi. Mỗi lần ta đàn đều mang đến cho người nghe một tầng bài học sâu sắc. Mong là ngươi sẽ cảm thụ được.”
Duẫn Chiêu cũng là có chút chờ mong. Hắn thoải mái ngồi pha thêm chén trà nữa cho nàng.
Ánh Tuyết không hiểu thế nào là trà đạo, thổi nguội xong một hơi uống sạch. Uống xong còn khẽ gật gù, trà ngon.
“Tinh”
Tiếng đàn vang lên, một chuỗi âm thanh đinh tai nhức óc khiến đám thị vệ trong phủ đều có chung một cảm giác điếng điếng lỗ tai.
Hách La Duẫn Chiêu thì làm rơi vỡ tách trà.
Trong khi đó, chính người cầm đàn thì một bộ dáng thần thái ngời ngời. Ta chắc soái lắm nha. Hai đôi mắt thì nhắm nghiền lại. Nếu nàng nhớ không lầm thì Duẫn Cung đàn chính là thế này. Bộ dạng đẹp là được, âm thanh cũng không tồi nha, chỉ hơi thua Duẫn Cung thôi.
Không đợi nàng đàn xong, vô số tiếng bước chân chạy đến, hô lên “Có thích khách!”
Hách La Duẫn Chiêu nhíu mày, nhìn nàng đàn khí phách như thế, hắn thật không nỡ bắt nàng phải dừng.
Lúc thị vệ chạy tới, thì thấy Thất Vương gia đang đánh đàn, vẫn là tiếng đàn kinh khủng khiếp vừa nãy. Bình thường Thất Vương gia đàn hay lắm mà. Nhưng nơi này thì không có ai ngoài Thất Vương gia.
Hách La Duẫn Chiêu ngừng lại, hắn nói: “Bổn vương đang nghiên cứu cách đánh đàn mới nhất, các ngươi đến đây làm gì?”
Thị vệ trưởng vội vàng chắp tay, nói: “Thưa vương gia, chỉ là tiếng đàn hôm nay quá khác mọi ngày, nên chúng thần nghĩ là thích khách đến. Mà bài mới vương gia nghiên cứu nghe thật êm tai. Chúng thần xin lui.”
Hách La Duẫn Chiêu gật đầu, cho phép bọn họ rời đi.
Đến khi thị vệ rời đi cả. Duẫn Chiêu mới nói: “Đi ra đi!”
Ánh Tuyết bước ra từ lùm cây gần đó, khóe môi nàng cong lên, hai mắt thì híp lại. Trong lòng hí hửng, đám người kia là đang khen tiếng đàn của nàng êm tai nha. Nàng phải chăm chỉ luyện tập hơn mới được.
Nhìn thấy vẻ mặt tự đại của nàng, Duẫn Chiêu lắc đầu, dội thẳng một gáo nước lạnh vào nàng: “Ngươi đàn dở tệ vậy mà cũng không nghe ra. Bọn họ chỉ là đang nịnh bổn Vương gia thôi.”
Ánh Tuyết có một chút uất ức nhìn Duẫn Chiêu, nhưng nghĩ đến chuyện quan trọng phải làm, nàng nói: “Ta muốn nói chuyện nghiêm túc