Vài hình ảnh chớp nhoáng hiện lên thoáng qua trong đầu Ánh Tuyết khi ngất đi, nhưng khi tỉnh lại cô chỉ nhớ được ba hình ảnh.
Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, một ngôi nhà tranh đơn sơ phơi đầy các loại thuốc, một đỉnh núi vây quanh bởi sương mù.
Khi Ánh Tuyết tỉnh dậy, việc đầu tiên là kể cho Hách La Duẫn Chiêu nghe. Nhưng khi hắn biết, chỉ trầm ngâm không nói lời nào.
Ánh Tuyết ở lại trong phủ Thất Vương gia với tư cách là tỳ nữ bên cạnh, nàng được hắn cho một cái mặt nạ nhìn khá giống người thật. Mặt nạ này tuy không quá xinh đẹp, nhưng cũng khá là thanh tú.
Vài ngày nay nàng đều ở bên cạnh hắn bưng trà, rót nước, mài mực. Công việc cũng khá nhàn hạ. Thời gian còn lại hắn cho nàng lén ra khỏi phủ đi dạo chơi bên ngoài. Hoặc trong thư phòng chỉ có nàng và hắn, thì nàng ngồi đọc sách hay luyện chữ ở một góc nhỏ.
Hai ngày đầu nhìn mỹ nam áo đỏ ngồi đối diện chăm chú đọc sách, nàng thật cũng có chút như người say mà ngồi ngắm bức tranh mỹ nhân đồ sống động. Nhưng cứ nhìn mãi cũng thành quen, không có hứng thú ngắm hắn nữa.
Không hiểu tại sao trong lòng nàng lại nhớ tên biến thái Duẫn Cung. Nhưng nàng lại thích sự tự do không bị quản thúc ở đây hơn. Muốn làm gì thì làm, đi đâu thì đi mà không ai quản. Nhưng mà thật sự thì ở đây có hơi chán, không thể luận kiếm, không thể chơi cờ cùng Duẫn Chiêu. Nhìn hắn cứ liên tục đọc sách, nàng thật không nỡ làm phiền hắn.
Nhìn thấy Ánh Tuyết nhiều lần bày ra gương mặt mơ ngủ, Duẫn Chiêu cảm thấy có chút tội lỗi, bèn hỏi: “Nàng chán à?”
Ánh Tuyết lắc đầu quầy quậy, nhưng trong suy nghĩ thì cứ liên tục phát ngôn, đúng vậy, ta đang rất chán, chán chết đi được, ở cùng con mọt sách như ngươi thật chán quá đi.
Duẫn Chiêu suy nghĩ một lát, liền nói: “Hôm trước ta thấy nàng lẩn trốn khỏi đám thị vệ trong phủ ta tốt như thế. Có muốn luận võ với ta cho thư giãn gân cốt không?”
Như nói trúng tâm sự Ánh Tuyết, nàng vội trả lời: “Ta muốn luận kiếm đạo với ngươi.”
Thấy gương mặt nàng rạng rỡ hẳn lên, dù cho cách một tấm da, nhưng Duẫn Chiêu cũng thấy vui. Hắn đứng dậy khởi động nhẹ. Lấy Sương Kiếm được treo ở bức tường phía sau lưng hắn đưa cho nàng.
Sương kiếm cầm vào có cảm giác băng lãnh trong tay. Toàn bộ cây kiếm được khắc họa một cách tỷ mỉ và tinh xảo. Và còn vô cùng sắc bén. Được thiết kế đặc biệt cho nữ nhân. Đuôi kiếm còn khắc một chữ “Sương”.
Ánh Tuyết nhìn chăm chú, không ngừng đưa tay vuốt ve Sương kiếm, nói: “Thật đẹp.”
Duẫn Chiêu nhàn nhạt nói: “Nếu thích thì cứ giữ lấy đi.”
Ánh Tuyết híp hai