Thất Vương gia sau khi tiến cung, chờ bên ngoài chừng một khắc (mười lăm phút) thì lại thấy Cửu Vương gia đi đến. Trong lòng Hách La Duẫn Chiêu không khỏi nghĩ không ổn.
Nhìn thấy Thất Vương gia, Hách La Duẫn Cung vẫn im lặng không nói gì. Hai huynh đệ bọn họ đã sớm vạch rõ giới hạn, cũng không còn thân cận như xưa.
Thái giám đi vào trong thông báo cho Hoàng Đế là hai vị vương gia đã đến.
Hách La Duẫn Chiêu vốn định nói với Duẫn Cung vài câu. Nhưng chưa kịp nói gì thì cả hai đã bị gọi vào bên trong.
Văn Đế ngồi ở chỗ cao nhất trong thư phòng. Ông vừa thấy hai Vương gia bước vào thì đem tấu chương quăng xuống dưới chân họ.
Thất Vương gia cùng Cửu Vương gia lúc này cúi thấp đầu. Hai người họ đồng thời tiếp tục đi lên giữa phòng.
Đây là lần đầu tiên Duẫn Chiêu nếm qua cơn thịnh nộ của phụ thân, tim hắn không khỏi đập nhanh hơn.
“Thất Vương gia, ngang nhiên cường đoạt nữ tử thanh lâu về Vương phủ. Hành động không khác gì một mãng phu. Mất hết thể diện hoàng gia.” Từng câu từng chữ Hoàng Đế nói đanh thép, vang vọng khắp thư phòng.
Sắc mặt hai vị Vương gia đã có chút tái đi, đều bị Văn Đế nhìn thấy.
“Hai ngươi cho rằng ta đã già, các ngươi làm gì cũng qua mắt được ta sao?”
“Thể diện Hoàng gia giờ bị các ngươi đặt ở chỗ nào rồi? Hả?”
Văn đế nói ra từng câu bén nhọn, như cứa vào lòng hai người. Cả hai không khỏi nghĩ đến nữ tử kia.
Thất Vương gia cùng Cửu Vương gia lúc này đồng thời quỳ xuống.
“Vì một nữ tử chỉ biết câu dẫn nam nhân. Các ngươi... Các ngươi muốn làm phụ hoàng tức chết phải không?”
“Duẫn Chiêu, con nói cho ta xem!”
Lúc này Văn Đế đã đứng dậy, đi đến trước mặt hai người.
Hách La Duẫn Chiêu nói: “Phụ hoàng, thứ lỗi cho nhi thần. Không phải nàng, còn không lấy ai cả.”
Sắc mặt của Hách La Duẫn Cung không khỏi đen hơn. Y cắn chặt răng mình. Đôi mắt như muốn giết người.
Văn Đế tức giận nói: “Tốt, tốt lắm. Không phải nàng ta thì không lấy.”
Ông lại đi qua đi lại, rồi đem một bức họa ra, nói cả hai người nhìn vào người bên trong.
Hách La Duẫn Chiêu cùng Hách La Duẫn Cung biết, người đó chính là Ánh Tuyết.
Tim hai người như thắt lại, lần này Đế Vương đã nổi giận, chỉ e nàng ấy lành ít dữ nhiều.
Văn Đế lại nói: “Duẫn Cung, con nói ta xem, nàng ta là ai?”
Hách La Duẫn Cung biết, sợ là phụ hoàng đã biết người trong tranh là ai, cũng thẳng thắn nói: “Quý thiếp của con.”
Văn Đế lúc này tựa như một quả bom sắp nổ, ông không ngừng đi qua đi lại: “Hay cho một quý thiếp, khi thì là tỳ nữ, khi thì là người vẽ sách cấm, khi thì là nữ tử thanh lâu. Lại còn đem hai huynh đệ con xoay mòng mòng. Hai đứa các ngươi thật làm trẫm thất vọng.”
Hách La Duẫn Chiêu không nhịn được cắt ngang: “Phụ hoàng, nàng ấy hiện tại như thế nào rồi?”
“Con còn dám hỏi trẫm? Ban rượu độc rồi, e là hiện tại chỉ còn một cái xác không hồn thôi.”
Ông nhìn hai đứa con trai của mình, đều là đấng nam nhi đỉnh thiên lập địa, vậy mà hai đứa vì một nữ nhân mà rơi nước mắt, còn trở mặt thành thù.
Nếu không phải hai đứa này khiến cho ông bận tâm nhất, thì ông cũng chẳng quản bọn chúng quen ai, yêu ai. Chỉ cần không làm mất thể diện hoàng tộc là được.
Bên ngoài tiếng thái giám nói vọng vào: “Hoàng Thượng, Ngô Bảo đến.”
Hoàng Đế phiền muộn, nói vọng ra, “Cho hắn vào.” Sau đó liền để hai Vương gia đứng lên.
Hách La Duẫn Chiêu lúc này cả người tựa như mất đi sức sống, gương mặt như người mất hồn, đôi mắt không có chút tiêu cự, bàn tay được giấu trong ống tay áo lúc này run rẩy.
Hách La Duẫn Cung thì còn tốt hơn, y nhìn ca ca với ánh mắt căm hận. Trong