Văn Đế hạ chỉ: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết. Dân nữ Ánh Tuyết mưu đồ phản nghịch. Nể tình Cửu Vương gia lao lực vì xã tắc, tước đi danh hiệu Quý thiếp. Giam vào thiên lao.”
Thánh chỉ được đưa đến Cửu Vương phủ vào rạng sáng hôm sau, Ánh Tuyết giả mạo vờ bị đem đi theo lời dặn của Cửu Vương gia, sau đó nàng trở lại phủ với một thân phận khác. Còn Ánh Tuyết thật thì bị tống giam vào thiên lao thời điểm mà hai vị vương gia rời đi.
Bên trong thiên lao, Ánh Tuyết được sắp xếp ở góc trong cùng nhất, cũng là nơi ít ánh sáng nhất, không khí cũng ẩm thấp nhất.
Đám người ở các phòng giam xung quanh đa số đều từng là trọng thần hoặc các vị hoàng thân quốc thích, nguyên nhân tiến vào nơi này rất nhiều, có người phản loạn, có người bị hàm oan, có người đảo lộn kỷ cương... Nhưng toàn bộ đều là nam nhân, chỉ có một mình nàng là nữ nhân.
Bởi vì những người ở nơi này đều là thân phận cao quý, thế nên mỗi gian phòng đều được xây bằng đá tảng, vô cùng kiên cố, và cũng cách biệt với nhau. Mỗi một buồng giam đều được trang bị một cái giường đá, bên trên có chăn chiếu, một cái bàn thấp, một nơi đi vệ sinh, tắm rửa.
Nhìn thì có vẻ khá tiện nghi, nhưng tùy vào người chống lưng cho buồng giam đó mà có chế độ đãi ngộ khác nhau. Cũng như người nghèo kẻ giàu bị phân biệt rõ rệt trong xã hội này vậy. Chỉ là ở thiên lao, ngoài tiền ra ngươi còn phải có quyền.
Ánh Tuyết được người dẫn đến buồng giam, cánh cửa bên ngoài được một tên lính canh mở ra để nàng bước vào.
Nhìn bên trong một mảnh tối đen như mực, Ánh Tuyết vẫn điềm tĩnh đi vào trong. Cánh cửa nặng nề khép lại, tiếng khóa cửa vang lên lạch cạch.
Giờ khắc này nàng chỉ còn thấy ánh đèn tù mù từ bên ngoài dội qua khe cửa nhỏ. Bên trong này cũng chẳng phân biệt được ngày hay đêm. Tối tăm và mờ mịt, tựa như kẻ mù lòa.
Trên người nàng đã không còn lăng la tơ lụa, cũng không có một trang sức nào cả. Nữ quan đã xét toàn bộ người nàng, còn thay cho nàng trang phục tù nhân. Không thể nào giấu giếm bất cứ thứ gì theo được.
Đôi mắt nàng nhắm lại, căn bản cũng chẳng thấy gì bên trong. Chi bằng suy nghĩ thử xem tại sao lại rơi vào hoàn cảnh tệ hại như thế này. Vết thương sau lưng không có dược vật hỗ trợ thì e rằng sẽ để lại sẹo, mà cái nàng sợ hơn chính là sẽ bị nhiễm trùng nếu không có thuốc bôi lên.
“Cạch cạch.”
Ánh Tuyết còn không kịp nghĩ ngợi, thì tiếng mở khóa cửa lại vang lên lần nữa.
Hai tên lính canh mở cửa đi vào, trên tay cầm hai khay đựng hai viên ngọc chói sáng khắp phòng giam, bên trên là một miếng vải đen dày cộm che lên, chỉ đợi đến khi vào buồng giam của nàng thì mở ra.
Không kịp thích ứng với ánh sáng này, Ánh Tuyết có chút chói mắt.
Một tên nói: “Cô nương, có người bảo tôi chuyển đến cho cô vật này. Còn nữa, người đó còn chuyển thêm cho cô sách, giấy, bút, mực... Người đó có nói nếu cô cần gì thì liên hệ với chúng tôi. Sẽ nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của cô.”
Đôi mắt đã thích ứng với ánh sáng từ viên ngọc, Ánh Tuyết có chút khó hiểu, hỏi: “Là ai?”
Tên kia đáp: “Ngài bảo bọn tôi phải giữ bí mật, cô nương thông cảm! Lát sau bọn tôi sẽ chuyển thêm vài món đồ đến cho cô nương. Nếu cô nương cần gì thì có thể viết vào giấy rồi chuyền qua khe hở. Nếu được sự cho phép của người đó thì bọn tôi sẽ mang đến.”
Ánh Tuyết gật đầu, cũng chẳng rõ là ai. Dù sao nàng quen thân với hai vị Vương gia, có lẽ là do một trong hai người giúp nàng sắp xếp. Như vậy cũng tốt, bên trong thiên lao cũng không quá tệ như nàng nghĩ.
Sau đó giấy bút đều được đưa đến. Sách thì