nàng dùng vào việc học dược lý cùng với luyện võ công.
Người đàn ông ở ngục bên cạnh từng là ngự y trong cung, thời của tiên đế. Ông trước đây từng mang danh thần y chốn dân gian, nhưng vì thích một vị nương nương trong cung nên tình nguyện ở lại lồng giam hoàng cung, tình nguyện vì nàng ta làm mọi chuyện xấu.
Vì bà ta, ông nhận lấy tội danh mưu hại hoàng tự đáng tru di cửu tộc, nhưng tiên đế vì nể tình một thân y thuật cống hiến nhiều cho xã tắc, nên giam ông ở bên trong ngục tối tăm.
Vị ngự y đó tên, Trương Nghệ.
Ánh Tuyết nghe chuyện tình lâm li bi đát của ông ta mà bật cười: “Ông cũng là một thần y, vậy mà cũng bị tình yêu làm cho mù mắt.”
Trương Nghệ cười ha hả: “Nói đúng lắm, lúc tiên đế còn trị vì, ta còn được tới lui hoàng cung và Thiên lao. Chẳng qua từ khi tân đế lên ngôi, lão già như ta đã bị lãng quên rồi.”
Từ khi làm rõ thân phận người đàn ông bên cạnh, Ánh Tuyết cũng trở nên thân thiết hơn với lão. Cũng thường hay bồi chuyện cùng lão ta. Những kẻ cai ngục khác cũng không thèm đếm xỉa bọn họ xì xầm to nhỏ chuyện gì.
Nàng chính xác là vẫn chưa có ý định rời khỏi đây. Thất Vương gia lấy ước hẹn ba năm cùng Văn Đế để đổi lấy tính mạng của nàng, vậy nàng cũng sẽ chờ đợi ba năm để đợi bản thân đủ lông đủ cánh. Nếu sau ba năm vẫn còn ở đây, thì chỉ còn cách đào ngục, nàng cũng không muốn sống trong ngục tối cả đời.
Có những khi đọc sách, Ánh Tuyết không hiểu sẽ hỏi lão Trương. Lão cũng tốt tính, giải thích vô cùng rành mạch và rõ ràng.
Còn Văn Đế thì đôi ba lần triệu kiến nàng, cũng chẳng rõ ông ta có dụng ý gì. Đều tự mình cập nhật những tin tức đám quý tử của ông cho nàng biết, có lẽ muốn xem phản ứng của nàng sẽ ra sao chăng?
Ba năm cũng nhanh chóng trôi qua...
Trong đêm trước ngày nàng rời khỏi Thiên lao, nàng lại được Văn Đế triệu kiến.
Nàng quỳ xuống, chắp tay, mặt cúi gằm: “Hoàng Thượng Vạn Tuế.”
Trong mắt Văn Đế đã không còn sự khinh rẻ như ngày đầu gặp Ánh Tuyết: “Đứng lên đi.”
Nàng đứng dậy, mặt vẫn cúi xuống, đôi mắt tránh nhìn thẳng vào long nhan. Y phục hôm nay mặc cũng không khác gì những lần gặp trước.
“Ngươi đoán xem, trong Thiên lao, ngươi được ai chiếu cố đến mức không lo ăn uống, còn có sách đọc, đồ vật để giải trí?” Văn đế đột nhiên hỏi.
Nàng chắp tay trước mặt, nói: “Là Hoàng Thượng chiếu cố.”
Văn Đế lắc đầu: “Đương Kim Thái Tử, Hách La Duẫn Hiên. Toàn bộ đều là hắn làm.”
Ánh Tuyết có chút giật mình. Thái Tử đối với nàng không phải hận muốn nàng chết nhất sao. Ngay cả việc nàng bị giam vào Thiên lao, Cửu Vương gia cướp ngục, e là cũng có bàn tay của hắn nhúng chàm.
Văn Đế cười nhạt: “Đứa con này, trẫm cũng không nhìn thấu tâm tư của nó. Chính nó đẩy ngươi đến bước đường này, nhưng cũng chính nó lại làm nhiều việc cho ngươi như thế. Ngày mai, ngươi sẽ ra khỏi Thiên lao, Ánh Tuyết thật coi như chết rồi. Trẫm ban cho ngươi cái tên mới, Tuyết Linh, lấy họ Trương đi.”
Nàng quỳ xuống, dập đầu: “Đa tạ Hoàng Thượng.” Sau đó đứng lên.
“Trẫm thấy ngươi cũng chưa thất thân, trong ba đứa con trai của trẫm, ngươi chọn một đứa đi.”
Thông thường chỉ có nam nhân chọn thê thiếp, trước giờ chưa có tiền lệ nữ nhân chọn nam nhân làm trượng phu. Dù Ánh Tuyết chẳng quan tâm cho lắm, nhưng dù sao đây cũng là hoàng tộc, không phải là thường dân có thể so sánh. Nàng cú chút thụ sủng nhược kinh.
Nhìn Ánh Tuyết cứ đứng một chỗ không nói câu nào, Văn Đế phá vỡ không khí tĩnh lặng: “Ba năm này trẫm cũng biết ít nhiều về con người của ngươi, không sợ mềm cứng, quả là một nữ tử có sức hút, lại còn biết tính toán, không