Ngày thành hôn của Thất Vương gia và Trương Tuyết Linh cũng đã đến.
Bầu trời trong lành, tươi mát. Cả Đế đô đều nhộn nhịp như ngày tết, khắp nơi đều giăng lụa đỏ.
Thất Vương gia Hách La Duẫn Chiêu một thân y phục tân lang đỏ rực ngồi trên con ngựa. Phía sau là kiệu đỏ rực đưa tân nương về phủ, cùng với đoàn người nối đuôi đằng sau.
Ngồi trên lưng ngựa, Duẫn Chiêu lúc nào cũng cong cong khóe môi. Hắn nghĩ đến không lâu nữa thôi, nàng chính thức trở thành Thất Vương phi, là người cùng hắn san sẻ hết cuộc đời còn lại.
Không khí cả thành Hựu Hỏa vô cùng nhộn nhịp, người người nhà nhà đều nhìn về phía đám người đưa dâu, sôi nổi bàn tán hai nhân vật chính trong ngày hôm nay.
Trái ngược với không khí vui vẻ bên ngoài, trong phòng tân nương u ám đến ngột ngạt.
Ánh Tuyết ngồi trong phòng ngẩn người nhìn bản thân trong gương đồng. Ánh mắt của nàng vô hồn, đôi đồng tử không có tiêu điểm xác định nào. Còn Tịnh Kỳ, Tịnh Thi đứng ở sau nàng, hai mắt đã hơi ửng hồng.
“Thất Vương gia đến đón tân nương!” Bên ngoài vang lên tiếng nói to rõ, rành mạch của nam tử.
Lúc này, bên trong hốc mắt to tròn của Ánh Tuyết rơi nước mắt, nhưng nàng kiềm chế cảm xúc của bản thân lại, hai mắt vội khép lại, khóe môi nở nụ cười nhợt nhạt.
Trái tim của Tịnh Kỳ, Tịnh Thi không khỏi nảy lên. Vội vàng giúp Ánh Tuyết đội chiếc khăn voan màu đỏ lên đầu. Chiếc khăn voan không quá dày, ngược lại khá mỏng và thoáng khí, một ít hoa văn trên chiếc khăn càng giúp tân nương có thêm vài phần sang trọng. Nhìn vào tân nương, người khác ít nhiều sẽ thấy ngũ quan thanh tú của nàng.
Hai người giúp Ánh Tuyết đi ra khỏi cửa, sau đó để cho ma ma trong cung chỉ dẫn cho Ánh Tuyết, còn Tịnh Kỳ và Tịnh Thi đi theo phía sau lưng.
Ở bên ngoài sảnh, Hách La Duẫn Chiêu ngồi trên ghế, bên cạnh là bàn trà. Hắn cũng không nói chuyện nhiều với gia chủ, chỉ một mực nhìn về phía cửa vào, ngón trỏ không ngừng gõ nhẹ lên bàn. Đúng vậy, hắn vô cùng sốt ruột, cũng vô cùng mong chờ, dù đã chờ nàng đến ba năm.
Nhìn thấy góc váy đỏ, Duẫn Chiêu lập tức đứng lên tiến đến.
Tân nương vừa bước vào sảnh thì tân lang đã sải bước đến ngay trước mặt nàng.
Những người trong Trương gia nhìn hai người họ thâm thúy. Trong ánh mắt không khỏi lóe lên vài tia vui mừng.
Ánh Tuyết nhất mực nhìn chăm chăm xuống dưới chân, dù nhìn thấy tà áo đỏ đến gần mình cũng không nhúc nhích.
“Đi thôi, nương tử!” Hách La Duẫn Chiêu nắm lấy tay nàng, đôi mắt hẹp dài nhìn Ánh Tuyết, dịu giọng nói.
Ma ma trong cung muốn lên tiếng nói không hợp quy củ, nhưng cuối cùng cũng không dám mở miệng, bà đã nghe qua danh tiếng của hắn ở phương Bắc, không dám nhìn mặt mà bắt hình dong.
Hắn cầm lấy bàn tay của nàng dắt nàng đi, nhưng chân Ánh Tuyết không chịu đi theo, ngược lại như muốn lùi bước.
Duẫn Chiêu càng thêm trầm ngâm. Nàng như thế này, thật kỳ lạ!
Hắn đã đợi Ánh Tuyết ba năm. Vì nàng ấy mà bao lần hắn cố sống sót khi cận kề cái chết. Vì nàng ấy mà hắn liều mạng, muốn tốc chiến tốc thắng nhanh trở về.
Thời khắc được Phụ hoàng ban hôn, hắn thật là không cách nào nghĩ đến.
Cho dù sau này có thế nào đi nữa, hắn cũng không hối hận khi đưa ra quyết định lấy nàng làm Vương phi!
Từ cái ngày hắn bắt gặp nàng trong Cửu Vương phủ, nàng đã dần dần chiếm lĩnh trái tim hắn. Tựa như độc dược, dần dần len lỏi vào con tim của hắn. Dù biết là không nên, hắn vẫn cứ lao vào như một con thiêu thân.
Hơn nửa tháng trước, nàng cũng đã tiếp nhận hắn. Vậy tại sao ngày quan trọng hôm nay, nàng ấy lại chần chừ?
Hách La Duẫn Chiêu quyết không nghĩ nhiều nữa, nếu cứ day dưa mãi sẽ bỏ qua giờ tốt.
Duẫn Chiêu một tay vòng qua sau eo Ánh Tuyết, tay còn lại ẵm nàng lên.
Ánh Tuyết có chút bất ngờ, nàng sợ ngã, hai cánh tay liền vòng ra ôm vào cổ hắn. Đôi mắt hai người trong khoảnh khắc đó chạm nhau. Đôi mắt hắn ngập tràn hy vọng, còn đôi mắt nàng... lại đầy đau thương.
Tim