Cửu Vương phủ.
Từ ngày tổ chức yến tiệc trôi qua cũng vài ngày, người Hách La Duẫn Cung gầy hẳn đi, đôi mắt thâm đen như mất ngủ nhiều ngày. Dù nằm cạnh Phùng Chi Hoa, y vẫn không cách nào chợp mắt được. Mỗi lần nhắm mắt là hình ảnh nàng mặc giá y đi bên cạnh Thất ca, không phải là y.
Là Trắc phi, cũng là tri kỷ của Cửu Vương gia, Phùng Chi Hoa không làm sao nghĩ ra được Duẫn Cung đang bị làm sao, chỉ cho là do chính sự mệt nhọc quấy rối tâm trạng y. Vì nàng không đến yến tiệc, mà cũng không nghe Cửu Vương phi nhắc đến nữ tử được Văn Đế ban hôn cho Thất Vương gia, nên không biết Duẫn Cung vì mất đi người hắn yêu nhất mà đau khổ.
Con cái trong Cửu Vương phủ ba năm qua đã có ba nam, hai nữ. Vũ Hân Nghiên sinh ra đích trưởng tử và nhị quận chúa, Phùng Chi Hoa sinh ra nhị hoàng tôn, Ngô Như Ý sinh đại quận chúa, Vũ Vân Hi sinh tam hoàng tôn. Hiện tại đã có thêm hai vị thiếp mới vào, một người trong đó đã hoài thai được hai tháng.
Ánh Tuyết kể từ yến tiệc ngày đó thì không bước ra ngoài cổng lớn Trương gia. Chỉ ngày ngày đọc sách, chăm cây cỏ, luyện kiếm, nếu cần sách gì thì bảo thị nữ đi ra bên ngoài mua về.
Mười ngày trước lễ nạp phi, Cửu Vương phủ mang quà đến, kèm theo hai thị nữ.
Ánh Tuyết đi ra ngoài xem, vì đó là người Hách La Duẫn Cung mang đến, có lẽ chính là hai thị nữ năm xưa theo nàng.
Nhìn bóng dáng hai thị nữ từ xa, không ai khác chính là Tịnh Kỳ và Tịnh Thi. Trong lòng nàng không khỏi bồi hồi. Cả ba người đều nín nhịn sự kích động khi gặp lại nhau, cố gắng như không quen biết.
“Tịnh Kỳ ra mắt Trương tiểu thư.”
“Tịnh Thi ra mắt Trương tiểu thư.”
Nàng nhìn hai người một lúc rồi gật đầu, nói với quản gia Cửu Vương phủ, “Nhìn có vẻ nhanh nhẹn, ta nhận hai người này, nói với Cửu Vương gia, Tuyết Linh đa tạ.”
Trương đại nhân nhìn thấy một màn này thì có chút khó hiểu, hiện tại quan hệ của Thất Vương gia và Cửu Vương gia đã không còn như xưa, mà Thất Vương phi tương lai lại nhận người của Cửu Vương gia, thật không rõ nàng ta nghĩ gì trong đầu, cũng không tiện xen vào chuyện của nàng.
Hai người theo Ánh Tuyết đến nơi nàng ở, Ánh Tuyết liền đuổi những người khác ra khỏi phòng, chỉ còn lại ba người.
Tịnh Kỳ và Tịnh Thi nén nhịn một hồi lâu thì lúc này đã òa khóc.
“Tiểu thư, ba năm nay người chịu khổ rồi.” Tịnh Thi thút thít.
“Được rồi, trong Thiên lao tỷ sống cũng không tệ lắm.” Nàng cười