Giữa bãi cỏ xanh mát cùng những cây xanh đang vươn lên trên cao, một nữ tử mặc y phục trắng tuyết đang nằm ngửa ngân nga hát, hai tay nàng đan vào nhau đặt dưới đầu, còn chân trái gác lên chân phải lúc lắc theo từng nhịp của câu ca.
Bài hát mà nàng đang hát là một ca khúc mà nàng nghe được ở đường lớn khi ra ngoài cùng Cửu Vương gia, cũng không rõ lắm ý nghĩa của nó, chỉ là giai điệu bắt tai, rất dễ để hát theo.
Một tỳ nữ ngồi xuống bên cạnh nàng, gương mặt thanh thoát nhẹ nhàng, dáng dấp nhanh nhẹn, tên gọi Tịnh Thi, là một tỳ nữ trong phủ được Cửu Vương gia phái đến ở cạnh bảo vệ Ánh Tuyết.
“Cô nương, nằm như vậy không được đâu.”
Tịnh Thi nói với đôi mắt long lanh, tỳ nữ kia sợ Vương gia trách mắng, dù sao đây cũng là nữ tử mà Vương gia để tâm.
Ánh Tuyết lơ đãng, nàng không hiểu tại sao không được, cũng mặc kệ, thứ mà nàng quan tâm lúc này là những ký ức bị mất đi thôi.
Giọng một nam tử trầm ấm vang lên: “Không sao đâu, cứ để nàng ấy nằm đi.”
Đôi mắt linh hoạt của Ánh Tuyết ngó sang, trước mặt nàng là một nam tử cao lớn, thân hình cường tráng mặc trường bào màu đen viền vàng, đôi mắt như diều hâu của hắn nhìn lướt qua nàng mang theo nhiều tia ý vị.
Ánh Tuyết thấy thế cũng mặc kệ, không hiểu tại sao, nam nhân đó luôn nhìn nàng một cách khó hiểu, cái nhìn đó như muốn xuyên thủng qua nàng vậy, thật tâm rất khó chịu trước ánh nhìn của vị ân nhân trước mặt.
Đôi hài đen của nam nhân kia giẫm lên từng ngọn cỏ, đi đến chỗ Ánh Tuyết, hắn ngồi bệt xuống bên cạnh nàng, đôi mắt ngập ý cười.
“Tuyết nhi, nàng nhìn gì thế?”
Nàng nhàn nhạt trả lời hắn, ánh nhìn vẫn cố định trên bầu trời xanh thẳm: “Ta nhìn tương lai của ta.”
Hắn cười cợt: “Vậy tương lai gả cho ta là tốt rồi.”
“Đừng có mà nói bừa, ta phải gả cho người mà ta yêu.”
Có một lời bài hát mà nàng rất thích, cũng là nguyên nhân khiến nàng có suy nghĩ kia, “Nguyện cùng chàng đi đến thiên trường địa cửu, nhất sinh nhất thế nhất song nhân...”
Hắn im lặng không nói gì, đôi mắt vẫn dán chặt vào nữ nhân đang nằm bệt dưới đất. Nàng không phải mỹ nhân duy nhất hắn từng gặp, nhưng chẳng hiểu vì sao, mỗi lần nhìn thấy nàng, tim hắn đập loạn nhịp, còn cả cảm giác bồi hồi khi phải rời đi.
Hơn một tháng nay, hắn mỗi ngày đều tìm tới nàng, tự tay dạy nàng đọc sách, viết chữ, cầm, kỳ, thi, họa, võ công... Hắn chẳng quan tâm có thời giờ hay không, cũng chẳng nghĩ đến việc mời người khác về dạy nàng, hắn chỉ muốn có thể nhìn thấy nàng nhiều nhất có thể.
Khả năng tiếp thu của Ánh Tuyết rất nhanh, dường như bản thân đã từng học qua trước kia, chỉ cần nhắc qua một lần là đã nhớ.
Kiến thức của Ánh Tuyết tới hiện tại, có thể so với những tài nữ khác trong kinh thành, chỉ có điều cầm kỹ vô cùng tệ hại, đến mức Hách La Duẫn Cung có chút sợ hãi không muốn hướng dẫn thêm cho nàng.
Lễ mừng thọ của Thái hậu chỉ còn vài ngày nữa sẽ diễn ra, đế đô gần đây vô cùng náo nhiệt, quan lại quý tộc đều tranh thủ chuẩn bị sớm cho tiệc mừng thọ sắp tới.
Hắn vươn tay ra gõ lên trán nàng một cái, Ánh Tuyết nhăn mặt lườm hắn.
“Trở về đọc sách đi, chỗ nào không hiểu thì chạy đến Thư phòng tìm ta.”
Ánh Tuyết bĩu môi, ngồi lên đi vào bên trong viện. Hắn nhìn bóng lưng thiếu nữ kia đến khi đã khuất đi thì mới xoay người rời khỏi.
Bên phía Cửu Vương phi, Sở Tiêu đang truyền lời của Cửu Vương gia.
“Bẩm Vương phi, thần đến truyền lời của Vương gia. Ba ngày sau là tiệc mừng thọ của Thái hậu, Vương gia mong người sớm chấn chỉnh tinh thần cho tốt, đừng làm mất mặt Cửu Vương phủ và Vũ thượng thư.”
Vũ Hân Nghiên ngồi trên