Những từ đứt quãng dường như không có liên quan đến nhau khiến mọi người đều chú ý đến, dù sao những chuyện lùm xùm trong hoàng tộc, ít nhiều bọn họ đều cảm thấy tò mò.
Thái hậu từ ngày Văn Đế lên ngôi vẫn luôn ở trong Diên Thọ cung ăn chay niệm phật, hiếm khi hỏi thăm hay để ý đến sự tình bên ngoài. Nên khi nghe được trong Cửu Vương phủ có một nữ tử khác, bà cũng quên bẵng đi chuyện khai chi tán diệp, mà tò mò về nữ nhân trong lời nói của Vũ Hân Nghiên.
“Ồ, sao ai gia chưa từng nghe ai nhắc đến chỗ Cung nhi có một nữ tử mới đến? Ai gia thật tò mò nàng ta là người như thế nào? Nghiên nhi, con nói cho ai gia nghe xem.”
Vũ Hân Nghiên ngập ngừng một chút, nàng nói: “Thưa thái hậu, Hân Nghiên cũng… không biết nàng là ai.”
Những lời mà Vũ Hân Nghiên nói tưởng chừng chỉ là vô tình tâm sự, nhưng thực chất là do nàng cố ý. Nàng không tin Văn Đế và Thái hậu sẽ không tức giận, vả lại... nàng còn muốn Hoàng Đế hạ lệnh nạp nữ nhân khác vào Cửu Vương phủ. Nhiều nữ nhân như thế, Vương gia không thể nào chỉ độc sủng một kẻ không có danh phận bên ngoài được.
Tất cả mọi người ở trong đại điện đều hít một hơi lạnh. Ngừng ăn uống mà tập trung nhìn lên trên hóng chuyện.
Vì nếu nữ tử kia có gia thế, thì sẽ không đến mức Cửu Vương phi không biết nàng ta là ai. Huống hồ, Cửu Vương phi cũng có không ít thế lực nhà mẹ. Xem ra Cửu Vương gia đối với nữ tử kia rất đặc biệt, bảo bọc nàng ta kĩ đến mức ngay cả Cửu Vương phi cũng không điều tra được.
Hoàng đế và Hoàng hậu hai người vẫn luôn một mực im lặng thưởng thức ngự thiện lúc này cũng có chút phản ứng. Văn Đế đặt chén rượu lên bàn rõ mạnh.
Ai cũng giật nảy mình, không nghi ngờ gì lúc này Văn Đế đã vô cùng tức giận.
Văn Đế lớn tiếng nói: “Hàm hồ! Ngươi đường đường là nữ chủ nhân trong phủ mà không biết người kia là ai sao.”
Giọng nói uy nghiêm của Văn Đế như sấm rền, khiến cho Vũ Hân Nghiên sợ hãi quỳ sụp xuống, đầu nàng không dám ngẩn lên. Đôi mắt ngập nước nhưng không có giọt lệ nào rơi xuống. Mà mọi người xung quanh cũng giật mình cúi đầu.
Thái hậu thấy thế vội đỡ nàng ta lên, bênh vực: “Nghiên nhi còn nhỏ, Hoàng Thượng đừng nên nói nặng như thế!”
Vũ Hân Nghiên nước mắt ngắn dài ủy khuất đứng một bên.
Văn Đế hừ lạnh một tiếng.
Hách La Duẫn Cung lúc này chắp tay, nói: “Phụ hoàng bớt giận. Chuyện này không thể trách Hân Nghiên. Là do nhi thần không nói cho nàng ấy.”
Văn Đế không nói gì nữa. Không khí bữa tiệc đang vui vẻ bỗng chốc trầm xuống. Dù sao Duẫn Cung cũng là con ông, chuyện hậu viện của nó, ông cũng không muốn quản nhiều.
Kết thúc bữa tiệc, Hách La Duẫn Cung bị giữ lại trong cung.
Văn Đế nhìn Cửu Vương gia trước mặt, nói: “Con định giải quyết chuyện với nàng ta như thế nào? Chuyện của con và nàng ta cả thành Hựu Hỏa không ai không biết.”
Hàm ý lời nói này là chuyện rất nghiêm trọng, liên quan đến bộ mặt của hoàng thất.
Hách La Duẫn Cung thở dài, nói: “Con sẽ cho nàng một danh phận.”
Văn Đế hỏi: “Nàng ta là ai? Gia thế thế nào?”
Duẫn Cung đáp: “Ánh Tuyết, một nữ tử dân gian. Nàng không có gia thế gì đặc biệt cả.”
Văn Đế khẽ lắc đầu, nói: “Sao cũng được, nhưng con phải có thêm một Trắc phi và hai Thứ phi, còn nữ nhân kia thì chỉ có thể là thiếp. Nếu con không đồng ý thì nhận xác nữ nhân kia đi.”
Trong tâm Duẫn Cung như sóng cuộn, nhưng hắn vẫn cố gắng điềm tĩnh trả lời Văn Đế: “Nhi thần tuân theo lời của phụ hoàng.”
Nói rồi y chắp tay xoay người rời đi.
Cũng may, phụ hoàng không nổi sát tâm với nàng!
Mục đích của Văn