Ánh Tuyết cảm thấy có chút hư thoát, nhưng vẫn cố gắng điềm tĩnh. Nếu bản thân ngất đi lúc này, cả phủ nhất định sẽ loạn lên.
“Tử Vân, thuật lại mọi chuyện cho ta.” Giọng nàng uy nghiêm, còn hơi gằn mạnh.
Tử Vân ngay tức khắc trả lời: “Sáng nay Thất Vương gia lên triều như thường lệ, đến khi trở về phòng không rõ vì sao lại phun búng máu, cả người ngã xuống. Vương gia trước khi ngất đi có nói tuyệt đối không để bên ngoài biết được chuyện này. Mọi chuyện để Vương phi làm chủ.”
Lần này tim Ánh Tuyết kịch liệt nhói lên. Vì cái gì đến mức này hắn vẫn còn tin tưởng nàng đến thế. Tên Vương gia ngốc này.
“Đại phu, ngươi trở về đi. Tuyệt đối giấu kín chuyện này. Nếu bên ngoài có lời đồn bất lợi liên quan đến Thất Vương gia, bổn cung tính hết lên đầu ngươi cùng gia đình ngươi.” Ánh Tuyết nhàn nhạt nói.
Đại phu nghe thế liền sợ hãi vội cáo từ, thề thốt không nói chuyện này với bất cứ ai.
Đợi đến khi đại phu rời đi, Tử Đằng hỏi: “Vương phi, sao lại đuổi lão ta?”
Nàng đi đến ngồi lên giường, đặt tay hắn lên đùi, bắt mạch cho hắn, sau một hồi nói, “Bổn cung biết y thuật.”
Và, nàng không tin bất cứ kẻ nào khác.
Ánh Tuyết đánh giá sơ bộ, sau đó nói: “Xem ra do Vương gia quá lao lực, ừm thì, suy nghĩ nhiều, tâm trạng không tốt. Nên mới bất tỉnh.”
Tử Đằng cùng Tử Vân trợn mắt. Đêm hôm qua Thất Vương gia viên phòng, vậy mà hôm nay bất tỉnh do lao lực, tâm trạng không tốt? Lẽ nào đêm qua Vương phi hung mãnh quá... Thật không dám nghĩ tiếp...
Hai người họ thầm cầu nguyện, mong Vương phi không ép khô Vương gia bọn hắn.
Ánh Tuyết cầm giấy bút, kê đơn thuốc rồi đưa cho Tử Vân. Tử Vân cầm lấy đơn thuốc, sau đó vội vàng chạy ra ngoài cửa hiệu mua.
Ngồi cạnh Hách La Duẫn Chiêu, Ánh Tuyết có chút suy tư.
Duẫn Chiêu có tức giận đến đâu, cũng không thể lại như thế này được. Chỉ có thể bị ai đả kích hắn, nhưng... chẳng phải chính nàng là người đả kích hắn thành ra thế này sao.
Đôi mắt của nàng ươn ướt, những giọt nước mắt không kiềm được rơi xuống.
Tại sao, tại sao nam nhân tốt như vậy, nàng lại ba lần bảy lượt để hắn chịu thiệt thòi vì nàng như thế?
Hách La Duẫn Hiên, ta hận ngươi!
Ánh Tuyết nhìn nam nhân bất tỉnh trên giường, nước mắt nàng đã hanh khô, đôi mắt hơi ửng đỏ, bàn tay nắm chặt, móng tay dài đâm mạnh vào da thịt.
Đợi đến khi Tử Vân sắc xong chén thuốc đem vào, Ánh Tuyết tự tay cầm lấy, nàng múc một muỗng rồi thổi nguội, đưa vào miệng hắn, nhưng răng Duẫn Chiêu cắn chặt, không chịu hé ra, bao nhiêu nước thuốc đều tràn ra ngoài.
Nàng cứ vừa đút thuốc, vừa lau miệng hắn. Cả chén thuốc cứ thế bị nàng lãng phí, toàn bộ đều rơi ra ngoài.
Tử Vân lí nhí nói: “Vương phi, sao người không thử bón thuốc cho Vương gia bằng miệng. Ta thấy trong truyện của người vẽ có cảnh này mà.”
Tử Đằng trừng mắt nhìn Tử Vân, hận không thể may cái miệng tên hỗn đản này.
Ánh Tuyết có chút đỏ mặt, nói: “Tử Vân, ngươi đi sắc cho ta một chén như cũ.”
Truyện nàng vẽ, không phải đều là Long Cung đồ sao? Tên ngốc Tử Vân còn đọc, lẽ nào hắn là đoạn tụ?
Không khí vốn dĩ đang thâm trầm, cái ý nghĩ này của nàng bộc phát, thì tự nhiên những chuyện không vui cũng không để ý nữa. Hai con mắt to tròn híp lại thành một đường, khóe môi cong cong lên, nếu nhìn thẳng, gương mặt nàng gian trá không thể tả.
Nàng thầm quyết định, một ngày không xa sẽ vẽ một bức cho Tử Vân và Tử Đằng.
Chén thuốc nhanh chóng được đưa đến, Ánh Tuyết cầm chén thuốc nóng hổi trên tay, nghĩ về câu mà Tử Vân nói thì gò má có chút ửng đỏ.
“Đi ra ngoài hết đi.” Nàng nhàn nhạt nói.
Tử Vân híp mắt lại ẩn ý nhìn Ánh Tuyết, còn Tử Đằng thì mặt lạnh kéo Tử Vân ra bên ngoài.
Đến khi hai người họ khép cửa lại, Ánh Tuyết cầm muỗng thuốc lên thổi vài cái, sau đó ngậm nước thuốc trong khoang miệng. Đặt chén thuốc lên bàn, xong thì áp sát gương mặt bản