Vườn hoa ở Thất Vương phủ có diện tích khá lớn, được trồng xen lẫn với những cây kiểng khác. Trăm hoa lúc này đang đua nở, trong không khí đều là hương hoa nhàn nhạt.
Bên dưới một gốc cây to đủ hai người ôm, Ánh Tuyết đang ngồi dựa lưng vào cây, phóng tầm mắt nhìn ra vườn hoa.
Tịnh Kỳ cùng Tịnh Thi đồng loạt đi theo đến nơi Ánh Tuyết đang ngồi, hai người họ không dám nói câu nào, im lặng đứng bên cạnh nàng.
Ánh Tuyết thấy thế, nhàn nhạt nói: “Hai muội làm gì thì làm đi! Tỷ muốn ở lại đây một mình! Yên tâm đi, tỷ không làm ra chuyện dại dột gì đâu!”
Tịnh Kỳ khá nhạy cảm, nghe ra Ánh Tuyết đang cần một không gian riêng tư, ngay lập tức đáp ứng: “Vâng”. Sau đó kéo lấy tay của Tịnh Thi.
Tịnh Thi vùng vẫy không muốn rời đi, nhưng nhìn cặp mắt sắc lạnh của Tịnh Kỳ, đành ngoan ngoãn đi theo.
Nàng ngồi dưới gốc cây, tiện tay ngắt một bông hoa lên nhìn một chút, rồi bẻ từng cánh, từng cánh hoa, cho nó bay đi theo chiều gió, cho đến khi chỉ còn đài hoa, nhị hoa . Cảm thấy chán ngắt, Ánh Tuyết buông nhành hoa đó xuống.
Đôi mắt nàng nhìn lên những đám mây đang trôi lửng lờ trên bầu trời, thả lỏng tâm tư theo dòng chảy của chúng.
Ánh Tuyết đối với Hách La Duẫn Chiêu không rõ là có tư vị gì. Bên cạnh hắn, nàng thật sự có chút vui vẻ, chút an tâm, một chút sức sống. Từ ngày mất đi ký ức, rồi cái ngày bị tống giam vào Thiên lao, nàng thật không rõ bản thân tồn tại vì điều gì.
Tên đó là Thất Vương gia, chỉ cần hô một tiếng, hàng đống mỹ nữ sẽ tự dâng mình đến trước mặt hắn. Hắn cũng có thể như Hách La Duẫn Cung, nạp vào phủ nhiều thiếp thất, rồi một ngày nào đó có thể tìm được một người tri âm tri kỷ trong số đó. Vậy mà lại một mực chờ nàng, đến hiện tại còn chưa có con nối dõi.
Hắn ta thậm chí còn biết bản thân mình từng rất yêu Cửu đệ của hắn, từng là thiếp trong phủ đệ đệ hắn, cả việc bản thân nàng không còn trong trắng, hắn cũng chỉ nói một câu là không quan tâm nàng từng quan hệ với ai.
Tại sao trên đời còn có kẻ ngốc như hắn chứ?
Tại sao hắn không ruồng bỏ nàng, không trách mắng nàng, không trừng phạt nàng, ngược lại tự ngược chính mình, tỏ ra bộ dáng rộng lượng không quan tâm?
Nàng yêu Duẫn Cung, nhưng cũng hận hắn, hận hắn nhiều thê thiếp vẫn muốn có nàng trong tay. Nàng hận Thái tử, vì hắn mà nàng không thấy ánh mặt trời trong ba năm.
Hắn không biết, nàng muốn tiến tới với hắn, cũng chỉ là thành toàn sự ích kỉ của bản thân. Mục đích của nàng, chỉ muốn trả thù Thái tử, muốn cho Hách La Duẫn Cung nhìn thấy, không có hắn, nàng vẫn hạnh phúc gấp bội.
Là từ khi nào, chính nàng ngày một trở nên tâm địa tàn độc như thế?
Ánh Tuyết cười nhạt, khép hờ đôi mắt lại, nói thầm:
“Duẫn Chiêu, người ngốc là chàng chứ không phải ta!”
“Duẫn Chiêu, cho đến hiện tại, người ta yêu vẫn không phải là chàng. Chàng cần gì đối xử tốt với ta như thế?”
Gió lại tiếp tục thổi mạnh, sau gốc cây nơi Ánh Tuyết ngồi, tà áo màu đỏ bay nhẹ theo chiều gió. Những lá cây kêu xào xạc, bên trong không khí ngoài hương hoa, vẫn còn pha lẫn một ít mùi Long diên hương.
Hách La Duẫn Chiêu đứng dựa lưng vào gốc cây, hắn muốn tìm cơ hội nói chuyện rõ ràng với nàng. Lại không nghĩ được sẽ nghe nàng nói những câu này.
Xem ra, người nàng yêu vẫn là Hách La Duẫn Cung!
Hắn đúng thật ngốc, những tưởng ba năm này sẽ khiến nàng hồi tâm chuyển ý!
Tim hắn khẽ nhói lên, tựa như vạn tiễn xuyên tâm.
Hách La Duẫn Chiêu cười khổ, đôi mắt hắn lúc này đã hơi âm u. Vội vàng nhanh chóng quay trở về.
Ánh Tuyết không hề hay biết, những lời bộc bạch vừa rồi của nàng đã bị Thất Vương gia nghe thấy.
Trong không khí