Thư phòng của Thất Vương gia.
Hách La Duẫn Chiêu ngồi trên ghế, lưng thẳng, hai tay đặt lên bàn, một tay cầm tấu chương, một tay cầm bút lông, đôi mày kiếm hơi chau lại.
Tấu chương trên bàn có rất nhiều xấp, đây đều là tấu chương trong phủ hai ngày qua mà hắn chưa xem qua, vì quá bận bịu trong việc sắp xếp hôn lễ.
Tử Vân từ bên ngoài đi vào, hai tay cầm khay chè nóng hổi thơm phức, mùi hương thanh mát dìu dịu của hạt sen khiến hắn tỉnh táo hơn đôi chút.
“Vương gia, đây là chè hạt sen với chút gừng do phòng bếp nấu, là Vương phi bảo bọn họ nấu cho Vương gia.”
Hắn dọn tấu chương khác qua sang một bên, sau đó nói: “Mang lên đây!”
Tử Vân bước đi đến bàn của Duẫn Chiêu, sau đó đặt bát chè nghi ngút khói ở trước mặt hắn.
Hắn đưa một muỗng lên, thổi nhè nhẹ rồi cho vào miệng. Sau đó gật gù.
Trước đây, Hách La Duẫn Chiêu không có thói quen ăn đêm, cũng không có thói quen ăn khi đang làm chính sự. Đây cũng là lần đầu tiên đang ngồi làm việc mà hắn dẹp qua một bên, để thưởng thức một bát chè.
“Tử Vân, Vương phi đang làm gì?”
“Bẩm Vương gia, Vương phi đã trở về phòng ngủ.”
Duẫn Chiêu “À” một tiếng, sau đó tiếp tục ăn. Hắn vốn định bảo mang sang cho nàng một bát chè, nhưng nếu nàng đã ngủ rồi thì thôi vậy.
Trong phòng ngủ, Ánh Tuyết mặc một bộ đồ mỏng nhẹ thoải mái lên giường nằm, nàng đắp chăn kín người, nhưng đôi mắt lại mở trân trân, cứ lăn qua lăn lại.
Không ngừng suy nghĩ, nếu hắn về phòng thì sẽ như thế nào, mà, nếu hôm nay hắn không về phòng...
Một khắc, hai khắc... Một canh giờ trôi qua.
Hách La Duẫn Chiêu vẫn chưa trở về phòng ngủ.
Đơn độc nằm trên giường một mình, đôi mắt nàng có chút long lanh, nhắm mắt, một hàng lệ trào ra.
Đã không yêu Duẫn Chiêu, tại sao còn rơi lệ vì hắn? Tại sao còn suy nghĩ linh tinh?
Không biết đã qua bao lâu, nàng mơ thấy một giấc mơ...
Trong giấc mơ chỉ là một mảng tối đen, đối diện nàng là Hách La Duẫn Cung. Nhìn thấy hắn, không hiểu sao cảm xúc của nàng loạn thành một đoàn.
Hắn đối diện nàng, không ngừng chất vấn: “Ánh Tuyết, tại sao nàng không chọn ta? Nàng biết ta yêu nàng mà?”
Dù biết chỉ là mơ, nhưng thật sự nàng rất khó chịu. Hai bàn tay đưa lên bị tai, không ngừng suy nghĩ nỗ lực muốn thoát khỏi giấc mơ này. Bóng đen vỡ vụn, Hách La Duẫn Cung cũng biến mất.
Không gian xung quanh thay đổi, nàng nhìn thấy khung cảnh quen thuộc xung quanh, là cái nơi nàng bị giam giữ bởi Thái tử. Nàng thấy bản thân bất động đang nằm trên giường, trên người chỉ có một cái yếm.
Cánh cửa mở ra, Hách La Duẫn Hiên bước từng bước vào trong, gương mặt gian tà nhìn nàng.
Tim Ánh Tuyết không khỏi đập nhanh, ác mộng ngày đó lại ùa về lần nữa. Cơ thể không cách nào cử động nhìn tên thối tha đó không ngừng áp sát vào cơ thể nàng. Chỉ hận không thể giết chết hắn ngay tức khắc.
Hắn cười khẩy: “Nàng chỉ có thể là của ta!”
Tâm trí nàng lúc này luôn vang bên tai câu nói đó, không ngừng phẫn hận nghĩ đến cảnh Thái tử sẽ chết dưới tay nàng.
Không gian này lại lần nữa vỡ vụn.
Lần này Ánh Tuyết thấy bản thân thức dậy, nàng hoảng hốt ngội dậy trên giường ngủ quen thuộc, ánh mắt lại nhìn quanh, đôi mắt mở to thấy Hách La Duẫn Chiêu đang đứng ở đầu giường.
Gương mặt ôn nhu của hắn như đang sưởi ấm tâm can lạnh lẽo này của nàng, đôi mắt phượng kia nhìn nàng có chút buồn khổ.
Nàng vội bước xuống giường, đứng đối diện hắn, hỏi: “Sao thế?”
Bàn tay búp măng đưa lên sờ vào khuôn mặt kia, nhưng bàn tay lại chỉ dừng lại ở trên không trung, hắn đã lùi một bước, tránh né bàn tay của nàng.
Ánh Tuyết có chút xấu hổ buôn tay xuống.
“Hòa ly đi! Ta không thể chấp nhận được người như nàng!” Giọng nói kia lạnh nhạt, không một chút tình cảm.
Nàng ngẩng đầu nhìn vào thẳng gương mặt hắn, chỉ thấy đôi mắt phượng kia