Cửa gỗ được trạm khắc hoa văn hình rồng mở ra, Tịnh Kỳ đứng bên ngoài chờ, Ánh Tuyết một mình đi vào trong phòng.
Dưới ánh sáng từ các viên dạ minh châu và ánh nến, căn phòng vẫn đủ sáng để đọc sách. Ánh Tuyết nhìn thấy Thất Vương gia ngủ gật trên bàn, bên cạnh có không ít tấu chương được xếp gọn gàng thành từng chồng.
Nhớ tới giấc mơ kia, Ánh Tuyết cũng không rõ bản thân vì tư lợi riêng hay thật lòng cảm thông cho hắn, nàng cởi áo choàng đang mặc ra, đắp lên người Thất Vương gia. Tiện tay cầm một quyển tấu chương lên xem, nội dung bên trong khiến nàng đọc xong có chút tức giận.
“Thất Vương gia Hách La Duẫn Chiêu, tuổi không còn trẻ, vì quốc gia xã tắc mà thành thân trễ, thỉnh Hoàng Thượng nạp thêm thiếp thất cho Thất Vương gia, để thêm nhiều Hoàng tôn hoặc Hoàng nữ.”
Bản thân nàng mới vào phủ một ngày, thế mà đã có loại tấu chương như vậy, hẳn cho rằng bản thân nàng không có gia thế hùng mạnh, muốn nhét con gái mình vào.
Chính nàng từ chối Cửu Vương gia là vì không muốn chia sẻ phu quân với nữ nhân khác, nói nàng với cao cũng được, nếu như Thất Vương gia hắn có thêm thiếp thất, đừng trách nàng không thân cận với hắn.
Lại nhìn xuống dòng chữ đỏ bá khí bên dưới.
“Thất Vương gia thân thể không tốt, Vương phi vừa vào cửa, chuyện nạp thiếp sau này hẵng bàn.” Đây là chữ viết của Thất Vương gia.
Ánh Tuyết lại lấy những tấu chương khác ra xem, càng xem càng khó chịu. Mấy quan viên này cũng không có gì để làm sao, thích xen vào đời tư của Vương gia như vậy? Bên dưới đa số đều là tấu chương muốn Hách La Duẫn Chiêu nạp thiếp, chẳng lẽ đám quan viên đó cho là nàng không sinh được?
Càng đọc thì khuôn mày của nàng không khỏi giật giật. Trong lúc tình cờ nàng lấy tấu chương dưới cùng ra mở, bên trong còn có một mảnh giấy nhỏ.
“Thái tử lén tập kết binh lính, vẫn đang lôi kéo các tướng quân về dưới trướng.”
Nhìn thấy chữ “Thái tử”, Ánh Tuyết khó chịu đến mức buồn nôn, hắn làm cho nàng cảm thấy ghê tởm cực kỳ, cũng căm ghét cực kỳ, đôi mắt âm u lóe lên tinh quang, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Thất Vương gia đang điều tra Thái tử, lẽ nào chàng muốn tranh giành kế thừa ngôi vị Hoàng đế với Thái tử?
Ánh Tuyết cất gọn lại tấu chương như ngăn nắp như cũ, tờ giấy cũng đặt đúng chỗ cũ.
Nhìn Thất Vương gia đang ngủ say trên bàn một cách chật vật như thế, không hiểu sao có chút áy náy. Người đàn ông trước mặt nàng, nàng vốn nghĩ đã rất hiểu hắn, nhưng từ khi tân hôn đến nay, không hiểu sao nàng thấy hắn càng khó hiểu.
Có lẽ là mang trên người dòng máu Vương giả, bất cứ ai cũng khó mà nhìn thấu được.
Nàng không tin hắn làm như vậy chỉ để trả thù cho nàng, chuyện nàng bị nhát chém của Thái tử cũng đã ba năm trôi qua, nàng cũng tính kế với Thái tử, chàng cũng biết. Thêm cả chuyện ở phía Bắc ba năm qua, có lẽ cũng không còn nhớ.
Thất Vương gia bình thường nhìn như chẳng có dã tâm gì, nhìn hắn chỉ nghĩ đến một thần tử nhất mực trung thành, vua bảo làm gì sẽ làm theo, chỉ làm đúng trách nhiệm của mình.
Ánh mắt Ánh Tuyết nhìn Hách La Duẫn Chiêu mang theo chút phức tạp.
Nàng không muốn hắn trở thành Đế vương, nhưng nếu đó là nguyện vọng của hắn, cũng như nguyện vọng giúp nàng trả thù Thái tử, vậy nàng cũng không thể mặc kệ được.
Ánh Tuyết nhìn Thất Vương gia đang ngủ say trên bàn, tư thế chật vật như thế, có chút đau xót. Hoàng Đế cũng thật biết cách giày vò con của mình, đưa đến toàn là những tấu chương muốn xen vào đời tư con trai ông ta.
Cả căn phòng rộng lớn như thế, không có lấy một chiếc giường, nhưng sàn gạch rất sạch sẽ.
Ánh Tuyết cởi áo choàng của nàng đang đắp trên người hắn xuống, đem chiếc áo choàng lông đó trải xuống sàn gạch bên cạnh bàn.
Nàng