Không khí giữa ba người có thể nói là vô cùng căng thẳng, câu nói của Ánh Tuyết như giải phóng tâm trạng nặng nề của Hách La Duẫn Chiêu.
Hách La Duẫn Chiêu lạnh nhạt nói: “Hoàng tẩu, nương tử ta không được khỏe, người trở về đi.”
Nói xong, hắn liền sải bước đi đến phía Ánh Tuyết, hai tay ẵm nàng lên, còn Ánh Tuyết đưa tay vòng qua cổ hắn, hôn lên môi hắn một cái, nói nhỏ: “Đi thôi.”
Tất cả hành động của hai người đều lọt vào đôi mắt Thái tử phi, ánh mắt nàng ta như sụp đổ, đợi hai người rời đi thì ngã khụy xuống đất.
Nàng ta đã cất công canh thời gian Thất Vương gia trở về Vương phủ, còn mặc cung trang đỏ rực để giống hắn, vậy mà lại như người thừa, kết cục mất mặt nhìn hai người họ ân ái.
Bên trong đôi mắt kia không có lấy một giọt nước mắt, chỉ có đau thương.
Ngày đó, Thái tử phi cùng Thất Vương gia từng là thanh mai trúc mã, hai người họ từng trao tín vật cho nhau. Sau đó nàng ta nghe phụ thân nói, Hách La Duẫn Chiêu không sống qua hai mươi tuổi, muốn nàng thành thân với Thái tử. Nàng ta cũng đã quên, năm đó chính sự mê luyến quyền lực, nàng ta đã đẩy hắn ra xa, không tình nguyện gả cho một nam nhân chỉ sống đến hai mươi tuổi, sau đó trở thành góa phụ không nơi nương tựa.
Nhưng, Hách La Duẫn Chiêu lúc này đã hai mươi ba, còn rất mực sủng ái Vương phi mới cưới, hỏi sao nàng ta không tức giận cho được, vị trí kia, đáng lẽ là của nàng ta, hạnh phúc kia cũng là thuộc về nàng ta.
Thất Vương gia chưa từng đồng ý nạp Vương phi, dù cho cãi lệnh Văn đế, nhưng vừa nhìn thấy Trương Tuyết Linh, lại lập tức đồng ý, Thái tử phi vốn dĩ còn cho rằng, Tuyết Linh có chút giống nàng nên mới được hắn chọn, nàng ta còn cố tình nhúng tay để Thái tử dễ dàng cưỡng hiếp Tuyết Linh để phá vỡ hoàn toàn tình phu thê của hai người, nhưng giây phút nhìn hắn cùng Vương phi ân ân ái ái, nàng ta cảm thấy thật sự sụp đổ.
Thái tử phi ngồi dưới sàn gạch hồi lâu, sau đó lảo đảo đứng dậy, dáng vẻ nghiêm trang đi ra bên ngoài như không có chuyện gì.
Ở trong Thư phòng, Hách La Duẫn Chiêu ôm Ánh Tuyết đặt lên trên ghế, bản thân cũng ngồi bên cạnh nàng.
Hắn nói: “Thái tử phi...”
Chưa nói xong thì Ánh Tuyết đặt ngón trỏ ngăn lại giữa môi hắn.
“Chuyện quá khứ, thiếp không để tâm. Chỉ là nàng ta thật sự quá đáng.”
“Nàng không ghen?”
“Thiếp tin chàng.” Nói xong, Ánh Tuyết nháy mắt với hắn.
Từ “tin” này, dù là phu thê lâu năm, chưa chắc cũng đã tin tưởng nhau.
Hắn không quan tâm câu của nàng có mấy phần thật, mấy phần giả, nhưng hắn toàn tâm toàn ý tin tưởng nàng, dù cho chỉ là một lời nói dối.
Đôi môi hai người lại tìm lấy nhau, lại quyện vào nhau.
“Ưm... phu quân.”
“Nương tử, phu quân yêu nàng.”
“Phu quân, thiếp... thương chàng.”
“Nương tử, sinh cho phu quân một đứa bé được chứ?”
Không khí vốn dĩ đang ấm cúng, Ánh Tuyết chợt đẩy nhẹ Hách La Duẫn Chiêu ra, quần áo hai người lúc này cũng đã xộc xệch.
Ánh Tuyết cúi thấp đầu: “Thiếp hôm nay không thể.”
Hách La Duẫn Chiêu dùng tay nâng chiếc cằm thon gọn của Ánh Tuyết lên, hắn nhìn vào đôi mắt của nàng một lúc lâu.
Duẫn Chiêu thở dài: “Nàng nói dối.”
Không phải hắn không biết, hôm qua nàng chưa tới kỳ kinh nguyệt, hắn còn biết sau đêm tân hôn, nàng còn uống thuốc ngừa thai. Hắn tự tin kỹ thuật của hắn có lẽ cũng không tệ, chẳng hiểu vì sao nàng lại xa lánh như thế, tâm trạng có chút thất vọng.
Hôm nay trên triều đường, phụ hoàng nói với văn võ bá quan, nếu sau nửa năm Vương phi không hoài thai, bắt buộc hắn phải nhanh chóng nạp thêm thiếp thất. Thêm cả chuyện của Thái tử phi, càng khiến cho tâm trạng hắn trở nên tệ hơn.
Hắn chỉnh lại y phục cho nàng, sau đó cũng chỉnh lại y phục của chính mình.
Đối diện đôi mắt phượng có chút đượm buồn kia, Ánh Tuyết không biết phải làm sao, không phải nàng không muốn gần gũi hắn, mà là