Ánh Tuyết nằm cuộn mình trong chăn, chừng một khắc sau, nàng cảm giác được Hách La Duẫn Chiêu đi đến nằm bên cạnh nàng, hắn vòng tay qua eo nàng, hơi thở ấm nóng phà nhẹ vào tai nàng.
Nàng trườn nhẹ xuống dưới, úp mặt vào lồng ngực Duẫn Chiêu, còn hắn thì siết nhẹ lấy nàng. Nàng cảm nhận được nhịp tim hắn đập nhanh hơn bình thường, mà hình như, nhịp tim của nàng cũng thế.
Nến trong phòng tắt hẳn, mùi long diên hương êm dịu quẩn quanh căn phòng, phu thê hai người hạnh phúc ôm lấy nhau ngủ suốt đêm dài.
“Bên trong yên ắng nhỉ?” Tử Vân bên ngoài nhỏ giọng thì thầm bên tai Tử Đằng.
Nhìn thấy Tử Đằng im lặng như tượng đá, Tử Vân bĩu môi, tiếp tục dựa lưng vào cửa.
Hai thị vệ bên người Thất Vương gia có chia ra làm việc theo ca trực, có khi thì hai người đồng thời xuất hiện, khi thì người này ngủ, người kia thức, Tịnh Kỳ và Tịnh Thi cũng giống như vậy.
Tử Đằng nhìn phương hướng Tịnh Kỳ rời đi để thay ca với Tịnh Thi, nói nhỏ: “Ngươi có thắc mắc vì sao Vương phi bất tỉnh không, ta không tin chỉ là sự trùng hợp.”
Tử Vân hơi lơ đãng: “A, đúng nhỉ, ta cứ thấy sai sai, Vương phi biết y thuật mà, như thế nào lại dễ ngã bệnh như vậy.”
Hai người Tử Vân và Tử Đằng quay sang nhìn nhau, trong nháy mắt có cùng một ý nghĩ: Nội gián.
Chờ đến khi Tịnh Thi đến, Tử Vân cũng rời đi.
Tiếng chuông gió bên ngoài rung lắc “Đinh đang” nghe thật êm tai. Ánh Tuyết mơ màng ngồi dậy, người bên cạnh nàng đêm qua cũng rời đi.
Bên cạnh giường là hai người Tịnh Kỳ cùng Tịnh Thi đứng đợi, hai nàng đợi Ánh Tuyết dậy thì chuẩn bị sửa soạn giúp nàng.
Sau khi dùng điểm tâm, Ánh Tuyết đi đến thư phòng tiếp tục xem sổ sách, mệt mỏi thì đi xem vườn thảo dược Thất Vương gia vừa dặn người trồng cho nàng.
Ánh Tuyết đang xem sổ sách cùng Tịnh Kỳ, Tịnh Thi thì bên ngoài có người thông truyền.
“Bẩm Vương phi, Thái tử phi đến phủ muốn gặp Vương phi ạ.”
Ánh Tuyết nói: “Đi ra ngoài sắp xếp cho Thái tử phi, một lát sau ta ra đến.”
Ánh Tuyết đi thay y phục, trang điểm theo quy chế của Vương phi, sau đó đi ra bên ngoài. Nàng tự hỏi không biết Thái tử phi lại gấp gáp muốn gặp nàng như thế có việc gì không, dù sao nàng với nàng ta cũng không qua lại.
Trong phòng khách, Thái tử phi mặc cung trang màu đỏ chói cao quý, tóc vấn kiểu hoa Bách Hợp, kẻ mắt kéo dài, đôi môi đỏ thắm, nhìn thoạt qua là một nữ tử nhu tình, yểu điệu, từng cử chỉ nét mặt khiến người khác vương vấn.
Ánh Tuyết mặc cung trang màu xanh lam đậm với nhiều hoa văn màu vàng nho nhỏ được sắp xếp tỉ mỉ, đai quấn màu đỏ kết hợp chỉ thêu màu vàng nhạt, phối với trang sức bằng vàng ròng, phỉ thúy, chỉ trang điểm nhẹ nhàng, giữa trán điểm lên nửa bông hoa đào bằng chu sa diễm lệ. Cử chỉ khí chất không hề thua kém Thái tử phi, mang đến cho người khác một cảm giác như đóa hồng có gai, dù xinh đẹp nhưng không dễ động vào.
Hai nữ tử cao quý nhất trong phòng đều nhìn nhau, khóe môi cả hai bất giác cong lên.
“Không biết để Thái tử phi nhọc lòng đến đây, Tuyết Linh cảm thấy thật có lỗi!”
Thái tử phi nhấp một ngụm trà, cười nhẹ: “Muội muội đừng khách khí, mau ngồi xuống cạnh bổn cung đi, tất cả lui ra ngoài hết đi!”
Thái tử phi vừa dứt lời, tất cả mọi người trong phòng đều rời đi, chỉ còn lại hai nữ tử bên trong.
“Bổn cung nghe nói Thất Vương phi xinh đẹp khuynh thành, quả thật lời đồn không sai!”
Ánh Tuyết khiêm tốn: “Chỉ là mọi người nói quá, dung mạo Thái tử phi mới khiến ai ai cũng ganh tỵ.”
Nghe Ánh Tuyết ca tụng, Thái tử phi cũng cảm thấy vui vẻ, lúc này giọng nói có phần mềm mỏng hơn.
“Tỷ nghe nói hôm qua muội ngất xỉu, có mang đến đây nhân sâm trên trăm năm, đã đưa cho nô tài trong phủ rồi.”
Trong nháy mắt đã thay đổi xưng hô thành tỷ muội rồi, Ánh Tuyết cũng có chút bất ngờ, chỉ nói cảm tạ, nàng không nghĩ Thái tử phi có lòng