Chỉ một chút nữa thôi, mũi kiếm sẽ chạm vào cổ nam nhân trước mặt. Lúc này Ánh Tuyết đã không giữ bình tĩnh được nữa, gương mặt lãnh lệ tái nhợt đi.
Bởi vì đang theo đà phát lực, tư thế xuất chiêu, nàng khó mà rút được. Mũi kiếm dần sắp chạm vào cổ Duẫn Cung thì Ánh Tuyết xoay cổ tay bẻ hướng mũi kiếm xuống dưới, rồi quay về phía nàng.
Hách La Duẫn Cung thấy thế thì dùng lực vỗ vào cổ tay nàng, khiến kiếm bay đi ra xa, đâm thẳng xuống mặt đất một đoạn, trên thân kiếm vẫn không ngừng lắc lư.
Ngay sau đấy thì Duẫn Cung thuận đà đỡ lấy Ánh Tuyết, bàn tay hắn chạm vào eo nàng khiến hắn như bị điện giật. Hắn cũng không ngại ngùng như kẻ mới biết hương vị của tình yêu mà buông ra, thuận tiện liền chớp thời cơ bế nàng lên, sau đó cả hai người nhảy lên mái nhà.
Chân hắn đáp trên mái ngói, Ánh Tuyết bị bế đem lên cao thì càng lúc càng ngu ngơ, sắc mặt hết trắng lại đen, nàng thét: “Tên điên, sao lúc nãy không né ra. Ngươi làm màu như thế để làm gì?”
Duẫn Cung đặt ngón trỏ lên môi nàng, ra hiệu im lặng. Sau đó đặt nàng ngồi xuống bên cạnh hắn.
Cả hai im lặng ngồi nhìn quang cảnh nhộn nhịp bên dưới. Cửu Vương phủ diện tích rộng lớn, các mái viện san sát nhau. Khắp nơi đều giăng lụa hồng, do Trắc phi dù sao cũng là thiếp, nên không được giăng lụa đỏ.
Phóng tầm mắt ra xa hơn, thì có thể nhìn thấy được quang cảnh người dân đang đi bên ngoài. Người gánh hàng rong, người đẩy xe trang sức, thức ăn... Xe ngựa xen lẫn cùng dòng người trên phố.
Mặt trời cũng không quá gắt, trên bầu trời có nhiều mây, cộng với từng đợt gió thổi qua mang theo mùi hương cây cỏ làm cho con người ta cảm thấy khoan khoái.
Duẫn Cung nói: “Ta chỉ muốn biết cảm giác nếu có một ngày nàng thật sự muốn giết ta.”
Ánh Tuyết cười nhạt: “Điên à, ngươi là ân nhân của ta, còn là sư phụ của ta. Ngươi nghĩ ta là loại người vong ơn bội nghĩa như thế sao?”
Một lúc sau, Duẫn Cung lại nói: “Ta nói với bên ngoài nàng là quý thiếp của Cửu Vương gia ta.”
Chần chừ một lúc, nàng nghiêng đầu qua nhìn hắn, đáp: “Ngươi có lí do của ngươi. Ta không để ý. Dù sao hai ta cũng không có mối quan hệ như người bên ngoài nghĩ.”
Hắn quay sang nhìn sâu vào đôi mắt long lanh của Ánh Tuyết, nói: “Nhưng ta thật sự thích nàng. Ta chẳng có cảm giác như vậy với bất cứ nữ nhân nào khác.”
Gió thổi nhẹ, từng lọn tóc của nàng bay loạn ra trước mặt, bàn tay chai sần của hắn đưa tay lên vén tóc nàng sang một bên. Nhìn nữ tử trước mặt thâm tình như nước. Hắn có chút mất khống chế đưa tay lên vuốt ve gương mặt nàng.
Ánh Tuyết gạt tay hắn ra, gương mặt hơi ủng đỏ.
Nàng nhìn xuống Vương phủ bên dưới, khẽ cười, trong giọng nói nàng như có mùi giấm chua: “Rồi Vương gia sẽ từ từ có cảm giác đó với Vương phi, Trắc phi và cả hai vị Thứ phi kia thôi. Bọn họ đối với Vương gia tốt hơn ta nhiều, sẽ không chĩa kiếm về phía người đâu.”
Hách La Duẫn Cung vội vàng nắm lấy tay Ánh Tuyết. Nhưng rồi bị nàng hất ra. Hắn nghe ra giọng nói như đang ghen của nàng, vội vàng nói như đứa trẻ phạm lỗi: “Nàng, nàng có chung cảm xúc đó như ta không?”
Ánh Tuyết nhàn nhạt nói: “Có thì sao, không có thì sao? Ta chỉ mong nhanh tìm về ký ức thôi. Dù sao ta cũng không thuộc về nơi này. Nếu người có chuyện gì cần ta làm, thì ta sẽ bất chấp tính mạng này giúp người.”
Lòng hắn âm thầm vui vẻ, nàng thậm chí biết rõ hậu viện của hắn có những ai, bao nhiêu người. Quá rõ ràng, trong lòng nàng ấy dần đã có hình bóng của hắn.
Ánh Tuyết tuy có chút khẩn trương khi bên cạnh Duẫn Cung, thậm chí khó chịu với những việc xảy ra trong những ngày