Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Thánh tôn (5)


trước sau

Edit: Lâm Anh, Emily Ton.

Nhưng, vào thời điểm này, mùi vị không còn quan trọng nữa, quan trọng là cuối cùng cũng có người tiến vào!

Cố Tích Cửu muốn nắm lấy người này, nhưng tay chân đều bị tê dại, căn bản không giống như là của mình, không thể kiểm soát được. Nàng lo lắng, sợ người nọ sẽ bỏ chạy, một lần nữa bỏ mặc nàng ở đây. Vì vậy nàng cố chịu đựng giọng nói khản đặc, vội vàng mở miệng: "Ngươi...... ngươi tới để thẩm vấn ta? Hãy nói với Cổ Tàn Mặc, ta không muốn trở thành học sinh của Thiên Tụ Đường nữa! Bắt ta ký tên cũng được! Nhưng đừng làm hại đại ngao. Ta sẽ mang nó đi! Nó không hề giết người. Hãy cho ta thời gian nửa tháng, ta sẽ điều tra ra hung thủ......"

Nàng sợ mình sẽ ngất xỉu mà không kịp tỏ thái độ, vì thế vội vàng nói một hơi, giọng nói khản đặc.

Những ngón tay co quắp của nàng muốn nắm lấy ống tay áo người này, nhưng thất bại, mồ hôi lạnh toát ra trên trán.

"Đừng nhúc nhích." Người nọ cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói trong veo giống như nước suối trong núi: "Yên tâm, bản tôn sẽ lấy lại công đạo cho ngươi."

Bản tôn?

Trong đầu Cố Tích Cửu mơ mơ màng màng, cuối cùng cũng nắm bắt được trọng điểm. Nàng cố gắng hết sức để mở mắt ra, nhưng trước mắt mờ mịt, chỉ nhìn thấy một màu trắng như tuyết......

"Thánh tôn, để thuộc hạ ôm Cố cô nương?" Một giọng nói vang lên từ bên cạnh.

Cánh tay ôm nàng không hề buông lỏng, nam nhân lạnh lùng nói: "Ngươi muốn ôm người của bản tôn?"

Chỉ còn tiếng hít thở dao động xung quanh, không một người nào dám mở miệng nữa.

Thánh tôn?!

Đôi mắt Cố Tích Cửu mở to hơn nữa, nàng đang bị ảo giác?!

Một cái bình nhỏ hơi lạnh được để sát vào miệng nhỏ gần như khô cạn của nàng: "Ngoan, há miệng."

Cố Tích Cửu theo bản năng mở miệng, một dòng nước nhỏ được rót vào trong miệng nàng, cổ họng khô khốc của nàng dường như dịu lại, dễ dàng chảy xuống dạ dày......

Rõ ràng chỉ là một ngụm nước, nhưng nàng lại giống như một cái cây vừa được tưới nước, tinh thần cuối cùng tỉnh táo hơn. Nàng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng người đang ôm nàng.

Nam nhân mặc một thân áo bào trắng như tuyết, đeo mặt nạ màu trắng như ngọc, ngay
cả cằm cũng bị che kín mít, tóc trắng tuyết như lụa, xoã xuống.

Từ góc nhìn của Cố Tích Cửu, miễn cưỡng có thể nhìn thấy đôi mắt của hắn. Đó là một đôi mắt xanh giống như biển sâu, trong đó dường như ẩn giấu muôn ngàn ngọn sóng lạnh, khẽ quay đầu cũng khiến người kinh hãi.

Thánh tôn! Thì ra đây là thánh tôn......

Không ngờ hắn tới đây cứu nàng ——

Cố Tích Cửu cảm thấy giống như đang nằm mơ, không nhịn được hơi cử động một chút. Lúc này thân thể nàng mới khôi phục lại một chút tri giác, nhưng tất cả đều tê mỏi giống như bị vô số kim châm đâm vào người, khiến nàng không nhịn được khẽ rên một tiếng.

"Bị tê rồi sao?" Thánh tôn rũ mắt nhìn nàng một cái, sau đó yên lặng ấn bàn tay ở phía sau lưng nàng, rót linh lực vào trong cơ thể nàng, nháy mắt giảm bớt cảm giác tê mỏi ở trên người nàng.

Thánh tôn ôm nàng đi nhanh ra phía bên ngoài, phía sau hắn có mấy người của Thiên Tụ Đường đi theo, Cổ Tàn Mặc cũng ở trong đó.

Sắc mặt Cổ Tàn Mặc có chút tái nhợt, trên trán cũng có mồ hôi. Ông ta nhìn nhìn Cố Tích Cửu hấp hối trong lòng ngực thánh tôn, cảm giác nàng đã sụt cân rất nhiều, không nhịn được mở miệng giải thích: "Thánh tôn, là nàng...... nàng đã để con ngao giết người. Sau khi Tàn Mặc bắt được nàng cũng không dám dụng hình đối với nàng, chỉ muốn nhốt nàng mấy ngày để ngăn chặn sự thù địch của nàng...... Không ngờ nàng lại yếu như vậy, Tàn Mặc nhất thời sơ xuất, quên đưa đồ ăn uống cho nàng. Đến khi Tàn Mặc nhớ tới điều này, đang định phái người đưa chút đồ ăn cho nàng, không ngờ thánh tôn đã tới......"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện