Ánh mắt Thiên Linh Vũ sáng lên.
Đã lâu lắm rồi hắn không nhận được lời khen từ người khác, hiện tại lại được nàng khen ngợi.
Cố Tích Cửu chuyển đề tài: "Nhưng, ta thật sự cũng có chút xem thường ngươi......" Nhìn thấy sắc mặt Thiên Linh Vũ lại trở nên tái nhợt, nàng thờ ơ nói tiếp: "Không phải bởi vì ngươi là phế vật ngu ngốc, mà bởi vì hành vi nhu nhược của ngươi! Thiên Linh Vũ, ngươi đang trốn tránh!"
Thiên Linh Vũ chấn động, Cố Tích Cửu lười kể cho hắn nghe những chuyện xưa về người khuyết tật vươn lên.
Nàng chỉ nói với hắn, mỗi người đều phải có trách nhiệm đối với cuộc sống của mình, bất luận gặp phải tình huống nào đều nên đối mặt trực tiếp, tận dụng hết những gì sẵn có tốt nhất.
Cuối cùng nàng hỏi hắn: "Chính ngươi đã tự sa ngã, chẳng lẽ còn muốn hy vọng người khác coi trọng ngươi?"
Thiên Linh Vũ đỏ mặt tía tai.
Mặc dù những lời này Cố Tích Cửu rất nặng nề, nhưng lại rất thực tế.
Dù có chuyện gì xảy ra với một người, nếu bản thân mình cũng từ bỏ, vậy còn ai giúp ngươi đấu tranh nữa?
Thiên Linh Vũ không phục: "Ngươi nói thì rất nhẹ nhàng.
Ngươi chưa từng gặp phải tình huống như ta......"
Cố Tích Cửu ngắt lời hắn: "Ta đã từng là một phế vật không có một chút linh lực! Cho tới bây giờ linh lực của ta cũng không bằng ngươi! Nhưng ta chưa từng từ bỏ!"
Thiên Linh Vũ nghẹn họng nói không nên lời, trong lòng nổi lên gợn sóng ——
Đúng vậy, nữ hài tử trước mắt đã gặp những tình huống tệ hơn hắn nhiều, nàng vẫn sống hết mình, vẫn xuất sắc như thế.
Hắn là một nam hài tử chẳng lẽ không bằng một nữ hài tử?!
Cố Tích Cửu nhận thấy hắn có chút xúc động, vì thế không nói thêm gì nữa.
"Đưa tay cho ta." Cố Tích Cửu vươn tay về phía hắn.
"Làm gì?" Thiên Linh Vũ nhướng mày, nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn vươn tới trước mắt, trong lòng hắn nhảy dựng, trên mặt nóng lên, theo bản năng nói một câu: "Nam nữ thụ thụ bất thân......"
Cố Tích Cửu gần như muốn gõ hắn một cái, tiểu thí hài tật xấu không ít, còn rất cổ hủ!
"Hôm nay tâm tình bổn cô nương tốt, có thể bắt mạch khám cho ngươi một chút."
Thiên Linh Vũ ngừng lại