Mấy năm nay khi Cổ đường chủ nhìn thấy hắn đều giống như không thấy, hoặc là răn dạy một chút, hắn bị những học sinh khác bắt nạt cũng xem như không thấy......!
Học sinh Thiên Tụ Đường không ai không sợ Cổ đường chủ, thấy ông ta đều giống như chuột thấy mèo, chỉ có Cố Tích Cửu là người khác loại, khiến Cổ đường chủ giống như bị đá tới một tấm sắt lớn.
Bởi vì Thiên Linh Vũ không vào trong sân được, vì thế Cố Tích Cửu đã đưa ra thời gian gặp hắn mỗi sáng, nhân tiện cùng đi tới nhà ăn dùng bữa sáng.
Nhà ăn Thiên Tụ Đường quả nhiên rất cao lớn, được chia thành hai tầng.
Tầng một là nơi của học sinh Tử Vân ban ăn cơm, tầng hai là nơi ăn cơm của học sinh Lưu Vân ban.
Đồ ăn ở tầng một phong phú, trên trời dưới biển không gì không có.
Có những thứ ngươi không thể nghĩ ra được, không có thứ gì ngươi không thể ăn, thậm chí có một số linh thịt linh dược làm thành đồ ăn, rất có ích đối với luyện công.
Tầng hai chỉ có hai ba quầy bán đồ ăn nhỏ, trong đó thực phẩm đồ ăn rất bình thường, chủng loại cũng rất ít.
So sánh với tầng một, quả thực là trên trời dưới đất.
Đương nhiên, học sinh Lưu Vân ban cũng có thể ăn đồ ăn ở tầng một, nhưng cần phải dùng linh thạch để mua, trong khi muốn kiếm linh thạch cần phải thực hiện các nhiệm vụ khác nhau trong Thiên Tụ Đường......!
Linh thạch cực kỳ khó kiếm, học sinh Lưu Vân ban thường phải làm nhiệm vụ như con ong mật trong vòng mười ngày, toàn bộ linh thạch kiếm được chỉ đủ mua hai món đồ ăn ở tầng một.
Trong khi học sinh Tử Vân ban dù ăn bất luận thứ gì cũng không cần phải mua, trực tiếp lấy dùng là được.
Đương nhiên, cũng có giới hạn, tránh cho học sinh Tử Vân ban có lòng tốt, trộm đưa đồ ăn cho học sinh Lưu Vân ban.
Học sinh Lưu Vân ban hoàn toàn cần phải tự lực cánh sinh, cần thứ gì đều phải tự mua sắm.
Cơm canh cần phải mua, linh dược cần phải mua, chi phí ăn mặc cũng cần tự mình thu xếp, vì thế học sinh Lưu Vân ban nói chung sống rất khó khăn......!
Điều khó khăn hơn chính là, học sinh ở đây ngoại trừ làm một số nhiệm vụ đặc biệt, ngày thường không được phép ra khỏi