Hắn nói với giọng không nhỏ, quanh quẩn trong toàn bộ đại sảnh, nhưng đổi lại chính là càng có thêm nhiều cười nhạo khinh thường.
Không có người nào đứng lên phản bác, cũng không có người đáp lại lời của hắn.
Những người này căn bản phớt lờ Thiên Linh Vũ.
Thậm chí có người còn cười ha ha châm chọc: "Ha ha, phượng hoàng, ha ha ha, thật sự là phượng hoàng......"
Thiên Linh Vũ tức giận đến nỗi khuôn mặt tuấn tú xanh mét, hắn còn muốn nói nữa, bàn tay Cố Tích Cửu đã nhấn một cái ở trên đầu vai hắn, thờ ơ nói: "Không cần lãng phí miệng lưỡi? Đi thôi."
Nàng nhìn lướt qua người đang pha trò kia, đúng là Thiên Linh Thiên ——
Khi nàng đang chuẩn bị đi lên lầu, đại sảnh đột nhiên yên tĩnh lại, tiếp theo mọi người trong đại sảnh đều đứng lên.
"Yến Trần sư huynh!"
"Yến Trần sư huynh tới rồi......"
"Yến Trần ca......"
Đủ loại chào hỏi tràn ngập màng nhĩ.
Cố Tích Cửu đảo mắt qua, nhìn thấy trước cửa đại sảnh có một vị thiếu niên đứng đó, dáng người đĩnh bạt, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh băng, ngay cả đồng phục Tử Vân ban cũng có vẻ đẹp đẽ xuất sắc hơn nhiều so với những thiếu niên khác, đúng là thiếu niên thiên tài, thần thoại của Tử Vân ban, tuổi còn nhỏ đã tu luyện đến linh lực cấp 8.Trước những lời đón chào nồng nhiệt của chúng đồng tu, hắn chỉ nhẹ nhàng gật đầu, bước vào nhà ăn.
Không biết vì sao, ánh mắt hắn chuyển về phía Cố Tích Cửu.
Hắn thoáng nhìn qua Cố Tích Cửu, đảo qua Thiên Linh Vũ, sau đó đi thẳng tới bàn ăn của hắn.
Trong nhà ăn này, có một vị trí luôn được dành riêng cho hắn.
Đôi mắt Cố Tích Cửu chợt loé.
Yến Trần dường như có chút thù địch với nàng, có lẽ đã nghe những lời đồn đó ——
Bước chân Cố Tích Cửu không dừng lại, cùng Thiên Linh Vũ lên lầu.
Không có nhiều học sinh ở trên lầu hai, hơn nữa mỗi người đều ủ rũ chán nản, giống như sương phủ ở trên cà tím.
Mọi người ăn rất nhanh, ăn no rồi chạy chóng nhanh đi, căn bản không ở lại hàn huyên.
Thiên Linh Vũ sợ Cố Tích Cửu không chịu nổi điều này, nói thẳng: "Tích Cửu, sau này ngươi đừng đến đây ăn nữa, ta sẽ nghĩ cách đưa cơm tới cho ngươi."
Cố Tích Cửu chỉ cười cười: "Không sao, vài câu nhàn thoại mà thôi, không có gì đáng giá."
Nàng thong thả ung dung ăn cơm, vốn dĩ muốn mang về một ít cơm về cho đại ngao.
Nhưng người trong nhà ăn nói với nàng, cơm canh ở đây mỗi người đều có thời gian và định lượng, không cho phép