Du Kinh lúc này mới chạy đuổi theo cô, nhìn thấy Sở Hạ đang ngồi trên mặt đất lập tức lập tức chạy lại đỡ cô dậy.
Ánh mặt chạm phải những vết thương của cô, từ tay cho đến chân đều có cả.
Trong lòng đau như dao cứa anh nhẹ nhàng bế cô lên rồi dìu cô về xe.
Lúc này Sở Hạ đã ngoan ngoãn hơn, cô không còn chống cự cũng không còn la hét hay giãy giụa, cô để mặc anh bế lên xe rồi để vào hàng ghế phụ lái.
- Em bị thương rồi, chúng ta về nhà băng bó trước.
Cô không trả lời anh chỉ im lặng thẫn thờ nhìn bàn tay trầy xước chảy máu của bản thân.
Du Kinh thở dài, anh vòng tay qua thắt dây an toàn cho cô rồi nhấn ga trở về căn biệt thự lớn của Du gia.
Suốt quãng đường đi anh nói với cô rất nhiều còn cô chỉ ngồi im lặng dường như cũng không để lời anh nói vào tai.
Về đến sân Du gia anh xuống xe rồi nhanh chóng chạy sang mở cửa cho cô.
Cô lúc này mới động, nhẹ nhàng bước ra ngoài rồi đi thẳng vào trong phòng khách.
Anh theo đó cũng đi cùng cô vào bên trong nhà, gia nhân nhìn thấy cô lập tức cúi chào.
Nhưng không như thường ngày, cô không còn niềm nở chào lại họ nữa mà đổi lại chỉ là cái hờ hững bước qua.
Điều này làm đám gia nhân cũng lấy làm lạ bởi lẽ phu nhân của họ từ trước đến nay chưa bao giờ như vậy cả.
- Mau lấy hộp sơ cứu cho tôi.
Anh chạy theo cô rồi nói với một gia nhân.
Người đó nghe xong liền quay người chạy lên lầu cầm lấy túi sơ cứu đưa cho anh.
Du Kinh ngồi bên cạnh cô, nhìn chân tay cô trầy xước mà trong lòng anh cũng đau chẳng kém.
Cô ngồi thẫn thờ bên cạnh anh, như một cái xác không hồn cũng không biết nói chuyện.
Thế giới trong cô đang dần sụp đổ hoàn toàn.
- Nếu đau thì nói anh nghe nhé.
Anh mở túi sơ cứu ra rồi lấy một lọ sát trùng cùng với một vài bông băng để rửa vết thương giúp cô.
Những lần trước cô bị thương anh cũng thường sẽ rửa vết thương và băng giúp cô, những lần đó cô sẽ thừa cơ hội mà làm nũng, anh mới chỉ chạm một chút đã nhăn mày nhăn mặt la om xòm.
Nhưng lần này thì khác, cô ngồi yên không có lấy một tiếng động cũng không la hét kêu đau, nó hoàn toàn khác với Sở Hạ mà anh từng quen biết.
Sau khi đã xử lí xong vết thương của cô anh liền cất đồ vào trong túi sơ cứu rồi quay sang nhìn Sở Hạ.
Từ nãy tới giờ cô vẫn không ngừng khóc, nước mắt chảy ra ngoài nhưng cơ thể lại không run cũng không xụt xịt.
Nước mắt cứ vô thức như vậy mà chảy ra, đây chính là điều mà anh sợ nhất.
- Sở Hạ, có anh ở đây rồi đừng khóc nữa.
Anh ôm cô vào lòng, vỗ về cô nhẹ nhàng từng chút một.
- Anh băng xong vết thương bên ngoài rồi anh có thể băng cả vết thương trong lòng tôi được không?
Lúc này cô mới lên tiếng, giọng nói nhàn nhạt mang ngữ điệu thâm trầm, cô không còn cảm nhận được nỗi đau thể xác bởi lẽ đau trong lòng là nỗi đau lớn nhất rồi.
- Anh xin lỗi vì đã giấu em cũng xin lỗi vì đã lừa em suốt một năm, xin lỗi vì ngăn cản không cho em trả thù cho ba mẹ nhưng Sở Hạ à Vũ Uyển cũng là con của ba mẹ anh, ba mẹ anh yêu chiều nó còn chẳng hết.
Em muốn giết nó cũng được nhưng em giết Vũ Uyển ba mẹ em có về được nữa không?
Anh nhẹ nhàng nói bên tai cô để trấn an tâm trạng của cô.
Lúc này cô đã chẳng còn quan tâm tới điều gì, thứ cô quan tâm chỉ là Vũ Uyển, làm sao để báo thù được cho ba mẹ và đòi lại công bằng cho hai người.
- Nó giết ba mẹ em đấy, chẳng lẽ công sức ba mẹ em nuôi anh lớn anh vứt bỏ rồi sao? Chẳng lẽ ơn của Lưu gia đối với Du gia anh cũng vứt rồi sao? Chỉ vì một con nhóc anh sẵn sàng bảo vệ nó đến vậy ư?
Ánh mắt cô nhìn về hướng xa xăm, sâu bên trong là nỗi đau tâm hồn đến day dứt.
Cô hận bản thân ngày trước không mạnh mẽ để bây giờ chỉ có thể nhìn ba mẹ rời xa cô, kẻ gây ra cái chết của họ lại nhởn nhơ bên ngoài sống cuộc sống an nhàn.
Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, dịu dàng ôm cô vào lòng rồi trả lời cô.
- Anh không vứt bỏ công ơn của Lưu lão gia và Lưu phu nhân, anh cũng không quên họ.
Nhưng em giết Vũ Uyển ba mẹ em không thể sống lại hơn nữa khi đó em sẽ nhìn mặt ba mẹ anh như nào đây?
Cô im lặng nằm trong vòng tay anh, không lên tiếng cũng không phản bác lại lời anh nói.
Chỉ có điều nước mắt cô vẫn rơi, đúng vậy cô giết Vũ Uyển rồi thì