Buổi họp báo diễn ra trong bốn tiếng từ hai giờ chiều đến sáu giờ tối.
Thời gian lâu hơn cô nghĩ, sau đó lại phải ở lại để bàn bạc thêm về hợp đồng rồi cùng bên thương hiệu đi dùng bữa tối vậy nên đến tận chín giờ tối cô mới hết việc.
Dịch Mộ Thiếu vẫn chờ cô ở bên ngoài còn Từ Nguyệt Ánh hôm nay đi cùng xe với cô để đến trợ giúp cô trong chuyện hợp đồng.
Sau khi đưa Từ Nguyệt Ánh về nhà cô cùng hắn cũng trở về Ngụy Ẩn để nghỉ ngơi sau một ngày dài mệt mỏi.
Nhưng có lẽ có về thì cô cũng chẳng thể ngủ nổi, sẽ lại là một đêm dài vùi đầu trong công việc.
- Mộ Thiếu, anh dừng lại ở đây đi.
Cô lên tiếng nói với hắn, sau khi xe dừng lại cô liền mở cửa xe bước ra ngoài.
Hiện tại đã là vào đông, hôm nay se lạnh dự báo rằng ngày mai thời tiết xuống âm độ sẽ có thêm tuyết.
Thu đi đông về đây vốn dĩ là quy luật tự nhiên của tạo hóa.
- Anh đứng ở đây đợi tôi, tôi qua đó đi dạo một lát sau khi ra chúng ta cùng về.
Dịch Mộ Thiếu gật đầu rồi nhanh chóng ngả người ra phía sau tranh thủ nghỉ ngơi trong khi cô đi dạo.
Sở Hạ bước từng bước vào trong công viên, nơi đây vẫn như vậy.
Đây là nơi mà hơn một tháng trước cô đã gặp lại Dịch Mộ Thiếu cũng là nơi mà cô và anh đã đến trong ngày kỉ niệm một năm ngày cưới.
Nhớ đến anh cô lại bất giác đưa tay lên nhìn vào ngón áp út.
Chiếc nhẫn vẫn được cô đeo, nó vẫn nằm ở đó cô cũng chẳng nỡ để tháo ra.
Cô sợ rằng nếu cô tháo ra nó sẽ biến mất, sợ rằng nếu tháo ra thì giữa cô và anh sẽ chẳng còn mối quan hệ nào nữa.
Nhưng hiện tại vốn dĩ đã chẳng còn là gì của nhau nữa rồi.
Cô bước đi trên con đường quen thuộc chôn giấu những miền ký ức xa xôi.
Hôm nay cô lại có tâm trạng không tốt nữa rồi.
Ngồi xuống chiếc ghế đá thân thuộc cô nhìn lên bầu trời đầy sao duờng như thắp sáng cả một dải ngân hà.
" Du Kinh, có phải bây giờ cuộc sống của anh đang rất tốt đúng không? Nhưng em thì khác, em chẳng tốt chút nào cả.
"
Cùng chung một bầu trời nhưng không còn là của nhau, cái cảm giác nhói đau ấy cô thực chẳng thích một nào, cô ghét nó.
Cô ghét nó đến mức mỗi lần nghĩ đến nó cô sẽ lại bật khóc.
Cô phải làm sao đây? Phải làm sao mới đúng? Quãng đường cô đi quá nhiều chồng gai, quãng đường sau khi bước lên xe hoa rời Lưu gia kết thúc hai mươi sáu năm sống trong cô độc vốn dĩ nó đã trải sẵn cho cô một cuộc sống đầy đau khổ.
Trước mắt cô là chiếc hồ lớn ngày hôm đó, mặt hồ vẫn tĩnh lặng và dường như nó cũng có tâm tư.
Hôm nay là một này ảm đạm, ảm đạm đến đáng sợ.
Đêm đông như một thước phim tuyệt đẹp của thiên nhiên, mang đến một cảm giác lạnh lẽo nhưng không kém phần huyễn hoặc.
Ánh sáng ban ngày hoàn toàn biến mất nhường chỗ cho bóng tối vĩnh hằng trở về.
Đêm nay trên bầu trời tràn ngập những tinh tú lấp lánh tạo nên một không gian vô cùng bí ẩn và huyền ảo.
Càng về đêm nhiệt độ càng giảm xuống và không khí lại trở nên lạnh hơn.
Nơi tiếng gió rít lạnh càng làm lòng người đơn độc, gió nhẹ nhàng thổi bay những lọn tóc vương trên mặt của Sở Hạ lại làm cô suýt xoa trong cái lạnh đến thấu xương.
Thành phố náo nhiệt nhưng mọi thứ ở đây lại trở nên tĩnh lặng.
Cô chợt nhận ra đêm nay cảnh vật lại đẹp đến lạ.
Các cành cây đã phủ một chút màu tuyết trắng và có lẽ đến ngày mai nó sẽ còn dày đặc hơn.
Trong lòng cô theo đó mà cũng dần lạnh đi, nơi trái tim sớm đã hòa làm một với cái buốt đến thấu xương tủy.
Ánh đèn từ những ngôi nhà và đèn đường lại sáng lên, quả là một không gian ấm áp cho những đôi tình nhân bên nhau.
Cô chợt nhớ đến vào ngày này của năm ngoái cũng có một cặp đôi tay nắm tay đi trên con đường dạo phố, người con gái hạnh phúc còn người con trai lại nuông chiều hết mực.
Nhưng mùa đông năm nay đã đánh mất cặp đôi ấy, đánh mất đi sự ngọt ngào và nuông chiều của chàng trai.
" Du Kinh, đến bao giờ em mới có thể quên đi được anh đây? Đến bao giờ em mới có thể toàn tâm toàn ý mà rời đi? Tại sao lại đến bên em trong những ngày mưa bão, ôm lấy em, che chở cho em để rồi lại rời đi nhanh đến vậy? "
Nơi khóe mi cay cay vương một giọt lệ ấm nóng.
Cô vội vàng đưa tay lên lau đi nơi khóe mi trực tràn.
Cô không muốn để bản thân phải yếu đuối nữa, không muốn để những cảm xúc tiêu cực điều khiển bản thân.
Nhưng cô làm sao có thể làm được điều đó đây?
Sở Hạ duỗi thẳng tay để cơ thể thả lỏng rồi vươn vai.
Cô hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy.
Mặt hồ giờ đây đã lăn tăn