Xe lúc này dừng lại trước một tòa tháp hành chính. Nhật An tâm tình đã ổn định hơn. Cô chỉnh lại tóc tai trang phục một lượt. Xong cửa xe mở ra.
Thế Minh đã ra trước, và vòng qua phía bên kia để mở cửa giúp cô. Nhật An không dám nhìn anh mà chỉ nhìn xuống nền đất.
\-"Cảm ơn anh."
Có người hướng dẫn đứng đón họ ngay đấy. Cả hai được đưa vào sảnh chính. Không gian vô cùng hiện đại và trang trọng khiến Nhật An bị choáng ngợp. Người kia đưa họ đi đến thang máy và đi lên phòng tiệc.
Người hướng dẫn không thể vào thang vì anh ta không có quyền hạn để lên phòng lãnh đạo, nên chỉ có mình Nhật An cùng Thế Minh trkng thang máy.
Không gian nhỏ mà chỉ có hai người khiến không khí thêm phần ngượng ngịu.
Cả hai đều im lặng chẳng nói với nhau câu nào, Nhật An chịu không được liền lén nhìn anh. Ngay lúc cô liếc qua liền đụng phải ánh mắt anh đang nhìn mình.
Nhật An lại chuyển hướng nhìn xuống đất.
\-"Em xin lỗi, em không nên nói chuyện khi nãy."
\-"Không sao, nói ra mới có thể hiểu nhau hơn."
Tinggg
Vừa lúc đó, thang kêu lên báo hiệu đã tới tầng được chọn. Cửa thang mở ra một hành lang dài hun hút, một mặt giáp tường, mặt còn lại là cửa kính nhìn thấy cả thành phố.
Một người hướng dẫn khác đi lại.
\-"Trung Tá Minh, Thiếu Úy An, mời hai vị đi lối này."
Nhật An hỏi nhỏ Thế Minh.
\-"Từ khi nào mà em lên hàm Thiếu Úy?"
\-"Em chỉ cần đi theo anh, hàm gì là do anh an bày."
Thế Minh nghe câu hỏi ngu ngơ của cô, liền nhếch mép cười. -" Đi thôi, em còn chần chờ gì nữa."
Nói rồi anh nắm tay cô kéo đi. Nhật An ngây ngốc để anh nắm lấy tay mình và ngoan ngoãn đi theo anh.
Người kia đưa họ đến một phòng tiệc lớn. Ai nấy đều mặc trang phục sang trọng, lịch sự theo đúng tước vị bản thân. Người thì comple, người thì quân phục, người thì đầm dạ hội. Tất cả thật vô cùng chỉn chu, nhưng không kém phần hào nhoáng.
Nhật An chỉ mặc bộ quân phục đơn giản của quân nhân vì tính chất công việc của cô là trợ lý cho Thế Minh.
Rồi các màn chào hỏi bắt đầu diễn ra. Rất nhiều các quí ông, quí bà đã đến nói chuyện cùng Thế Minh, xem ra anh có quan hệ rất rộng rãi với các vị lãnh đạo khác. Nhật An nhìn họ nói với nhau đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, về các lãnh đạo này kia, rồi kể cả chuyện phiếm, cô chỉ rụt rè đứng cạnh anh, dường như lọt thỏm giữa đám đông. Thế Minh vẫn giới thiệu cô với mọi người, nhưng cô chỉ chào hỏi đơn giản rồi xong, vì chung qui, cô không hiểu các vấn đề họ đang nói, và cô cũng chẳng thấy hứng thú.
Bỗng có một người vô tình đụng trúng Nhật An.
\-"A, thật xin lỗi!"- Giọng nói quen thuộc vang lên. Nhật An quay lại nhìn, không ai khác, là Ái Hân. Cô thật kiều diễm trong chiếc váy dạ hội đuôi cá mà đỏ. Chiếc váy ôm lấy đường cong quyến rũ và tôn lên nước da trắng hồng của cô. Suối tóc rợn sóng vén sang một bên, để lộ bờ vai mềm mại.
\-"Nhật An? Cô... cô làm trợ lý cho Thế Minh ư?"
\-"Vâng." - Nhật An cố nở nụ cười đầy gượng gạo.
\-"Vất vả cho cô rồi!"- Ái Hân nở nụ cười ngọt ngào còn Nhật An thì thấy tâm can chết lặng. Người không muốn gặp lại xuất hiện ngay lúc này.
\-"A, Thế Minh, chào mọi người...."
Ái Hân rất tinh mắt, đã nhìn ra Thế Minh cùng đám người quí tộc đang đứng bên kia. Cô uyển chuyển đi về phía họ.
Thế Minh gặp Ái Hân có hơi bất ngờ, nhưng anh vẫn vui vẻ đáp chuyện, cả đám bọn họ bắt đầu cười nói với nhau rất hợp gơ. Ái Hân tỏ ra là một người hướng ngoại, giỏi