Thời điểm Vũ Nhi được sinh ra lần hai, cảm giác được sự đau đớn rõ ràng
từ đại não “bằng thép” của mình, chân giơ lên trên, đầu hướng xuống để
máu chạy xuống đại não.
Trong hỗn độn rốt cục cũng có thể mở mắt, Emma! Tình huống nào đây? Liếc nhìn một tòa “Mao Sơn” ở bên cạnh mình, mắt không chớp quan sát xung
quanh, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã lên mấy cây xơ xác “kỳ lạ” này,
Emma! Cây ở đây còn cao hơn nàng?
Đát, đát, tận lực tập trung vào tiếng vó ngựa đang tiến lại gần, thanh
âm lại trực tiếp biến thành tín hiệu nguy hiểm truyền lại, Vũ nhi vô
thức dựng thẳng lông lá xù xì trong lỗ tai.
Có biến, không biết chuyện gì đang diễn ra, mắt Vũ Nhi nhắm chặt lại,
chân duỗi ra, ngã trên bụng “Mao Sơn” giả chết, nếu giả chết trong hoàn
cảnh này, có thể giữ được mạng nhỏ, lại nói, tắc kè hoa dùng chiêu này
mà vô số lần thoát nạn, không biết nếu người sử dụng chiêu này liệu có
hiệu quả hơn so với tắc kè sử dụng không…
Mặc dù Vũ Nhi giả chết nhưng vẫn không quên mắt để lộ ra một khe hở nhỏ, quan sát động tĩnh quanh thân, vạn nhất là động vật ăn “thi thể”, nàng
có bốn chân, lúc đó sẽ vùng lên chạy thật nhanh, nàng không có khoác
lác, Lưu Tường so chạy cự ly dài với nàng còn không chạy vượt được, sử
tử, lão hổ là cái gì chứ.... Emma! Lưu Tường có thể chạy bằng được
sư tử sao? Lão hổ? Ý kiến này không thể tin được…
Vó ngựa dừng lại, tầm mắt Tiêu Diệc Nhiên đảo qua trên thi thể đã tắt
thở của Tuyết Hồ, một hồ ly con đã “chết” treo bốn chân lên thân thể hồ ly mẹ bên cạnh, ở bên ngoài nhìn vào không giống như vẫn còn sống, kỳ
thật…
Bạc môi lạnh như băng của Tiêu Diệc Nhiên giương lên một đường cong, ánh mắt lạnh lẽo trên con ngươi hắn chợt lóe lên, tay từ trong túi rút ra
một mũi tên nhọn, lưu loát xuống lưng ngựa, da giày màu đên đứng trước
hồ ly mẹ, từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống hồ ly con, với hắn, đoạt tính
mạng giống như chỉ giẫm lên kiến.
Mắt Vũ Nhi nheo lại, trước mắt xuất hiện một con người cao lớn, thiếu
chút nữa đã hưng phấn đứng lên, rất yêu nghiệt, chẳng lẽ nam nhân này
được ông trời phái tới để cứu vớt nàng? Lúc này, nàng quyết đoán từ “đã
chết” thành sống lại, đứng lên nhảy nhảy, hưng phấn vẫy chào soái ca vừa tới, biểu đạt một chút tâm tình kích động vì nhìn thấy đồng loại....
”Chi chi....” Soái ca....
Đây là thanh âm gì? Tiếng kêu của động vật ở đâu vậy, hình như từ trong
miệng mình phát ra? Ha ha! Đây là đang giỡn nàng sao? Hồ ly cố gắng nở
nụ cười thiên sứ, nhưng khi nhìn đến da tay không phải là da thịt phấn
nộn mà là móng vuốt cùng lông xù tuyết trắng, nụ cười thiên sứ của hồ ly liền cứng lại.
Cái gì! Tay ta rõ ràng phấn nộn trắng mịn khi nào đã biến thành móng vuốt rồi?
Hắn vốn tưởng rằng hồ ly nhỏ sẽ tiếp tục “giả chết”, nào biết, phản ứng
của con hồ ly nhỏ khi nhìn thấy hắn thật thú vị, biểu tình cùng động tác của nó nhìn qua tựa như không giống hồ ly, mà như là.... người.... hay là.... yêu, con ngươi đen sắc tìm tòi nghiên cứu.
Ngón tay bạch ngọc vẫn ở trên cung tên rét lạnh, đầu mũi tên hắn xoay
chuyển giữa ngón tay theo một độ cong nguy hiểm, một khi mũi tên nhọn
này được phóng ra, hồ ly tuyết ngay cả một cơ hội sống sót cũng không
có.
”Chi chi chi chi chi chi.” Giết người là phạm pháp....
Vũ Nhi oán giận phát ra âm thanh chi chi, khi mũi tên chỉ còn cách thân
thể nàng mấy phân, nàng sợ hãi trợn to đôi mắt to tròn, móng vuốt lông
xù che miệng hồ ly, đánh một cái ngáp, cơn buồn ngủ cuốn sạch đại não,
thân thể thẳng tắp ngã xuống, làm một hồ ly nhỏ mới sinh ra không lâu,
có thời điểm thân bất do kỷ, ví dụ như hiện tại…
Mũi tên chạm vào
bộ lông màu trắng của hồ ly nhỏ, trong nháy mắt đột
nhiên chuyển hướng, đầu mũi tên hạ xuống, gảy hồ ly nhỏ rơi trên mặt
đất, mũi tên thêm chút lực đạo, hồ ly nhỏ đã rơi vào trong tay Tiêu Diêu Nhiên.
”Chẳng qua chỉ là một hồ ly nhỏ, lưu lại thì có sao?” Thanh âm giống như gió lạnh quất vào mặt, biểu thị công khai sở hữu hồ ly nhỏ, bàn tay to
ôm lấy thân thể nho nhỏ của lồ ly vừa mới sinh ra không lâu, cảm giác
như đang sờ vào tơ lụa mềm mại, làm cho bàn tay Tiêu Diệc Nhiên cảm thấy ấm áp.
Bộ dáng cuộn mình ngủ say của nó không khác người là mấy, không giống
loại thú nằm sấp, mà khi thì nằm ngửa, lúc lại nằm nghiêng, hồ ly nho
nhỏ, đến ngủ cũng không an phận.
”Phía trước có ba con sói tuyết bị bắn chết.” Một tướng sĩ anh dũng thiện chiến phát hiện ra thi thể của sói tuyết.
”Cái gì? Sói tuyết? Ngàn vàng khó mua da sói tuyết?” Tướng quân kinh hô
giục ngựa tiến lên, phu nhân hắn vẫn muốn một bộ da sói tuyết để may
thành áo lông, chống đỡ mùa đông rét lạnh, thế nhưng hắn dùng vạn lượng hoàng kim cũng không mua được một tấm da sói tuyết, hôm nay may mắn
được nhìn thấy, hắn sao có thể không hưng phấn được?
”Đây là mũi tên của vương gia.” Tên tướng sĩ kia rút mũi tên từ trên
thân con sói tuyết, mũi tên đặc biệt bén nhọn phi thường, chỉ cần liếc
mắt một cái là có thể nhìn ra vũ khí tuyệt diệu chỉ Nhiếp Chính vương
mới có được.
”Mang con mồi về, đưa tới phủ Nhiếp Chính vương.” Trong mắt năm tướng
quân hàm chứa thất vọng cùng không cam lòng, con mồi của Nhiếp Chính
vương, đưa cho hắn vài cái lá gan, hắn cũng không dám giữ.
Nhiếp Chính Vương phủ
Tiêu Diệc Nhiên ngồi bất động trên chiếc ghế Tử Kim, bàn tay to vừa nâng lên, một tiểu hồ ly nghiêng đầu duỗi móng ngủ say bên trong,Tiêu Diệc
Nhiên dùng ngón trỏ tay trại, chọc nhẹ vào đám lông mềm như nhung trên
đầu hồ ly nhỏ, hồ ly nhỏ lập tức mở đôi mắt đen nhánh, cong người lên
phòng bị, sau khi nó nhìn thấy khuôn mặt ánh tuấn, lập tức ngáp một cái
như chưa được ngủ ngon, đầu hồ ly nhỏ bắt đầu gật như gà con mổ thóc,
sau cùng thân thể nghiêng nghiêng, ngã vào trong lòng bàn tay hắn rồi
tiếp tục ngủ say…
Phản ứng của hồ ly nhỏ đặt hết trong mắt hắn, vươn ngón trỏ,lại chọc nhẹ vào đầu hồ ly nhỏ, hứng thú thưởng thức ánh mắt to trợn trừng của tiểu
hồ ly, thân thể cong lên. Trẻ nhỏ ngủ nhiều, rất nhanh, đầu Vũ Nhi đã mê man, chống không được giấc ngủ đột kích.
Ngón tay chơi đùa đến nghiện, chọc hồ ly nhỏ không biết bao nhiêu lần,
sau lần thứ n Vũ Nhi bị tỉnh giấc, rốt cục không còn buồn ngủ nữa, nàng
phẫn nộ cắn một ngụm nên ngón tay chọc liên tiếp vào đầu nàng, thiếu
chút nữa ngu ngốc nghiến chặt…
”Nhả ra.” Thanh âm nhàn nhạt vang lên, lại làm cho người ta thêm một phần cảm giác không dám kháng cự.