Độc Sủng Manh Phi

Chương 3: Tha chết cho nàng


trước sau

Edit: Skye

​Ánh mắt đen linh động dạo qua một vòng, chống lại khuôn mắt tuấn tú đang phóng đại trước mặt nàng, mắt hồ ly nhỏ chanh chua đã thành hình chữ o, nam nhân đẹp đến mức không còn thiên lý nữa rồi, đừng nói gần gũi, có dùng kính viễn vọng tìm trên mặt hắn cũng không thấy nửa điểm thiếu sót, khuôn mặt hoàn mỹ, hình dáng hoàn hảo trong mọi góc độ, người như vậy thả ra ngoài, không bị nữ nhân ăn sống nuốt tươi mới là lạ?

Tiêu Diệc Nhiên không để ý tới bộ dáng ngu ngốc của hồ ly nhỏ đang nhìn hắn, chính hắn cũng chưa phát hiện rằng mình đã đối xử đặc biệt với hồ ly nhỏ này, đổi lại là một nam nhân hay một nữ nhân nhìn hắn mà xem, hừ! Hắn sẽ làm ngươi biết cái gì gọi là gió tuyết mưa đá tháng chạp.

Ngón tay dễ dàng rút từ trong miệng hồ ly nhỏ, chất lỏng sáng lóng lánh dính trên ngón trỏ của hắn, Nhiếp Chính vương xưa nay yêu thích sạch sẽ, ấn đường liền nhíu lại, từ trong người lấy ra một khăn trắng đơn giản, cẩn thận chà lau đầu ngón tay.

Mỹ nam thích sạch sẽ? Đây là ấn tượng thứ hai của Tử Lạc Vũ đối với vị Nhiếp Chính vương này? Gì cơ? Vậy ấn tượng đầu tiên là gì? Ấn tượng đầu tiên của Tử Lạc Vũ đối với Nhiếp Chính vương còn phải hỏi sao? Đương nhiên là mỹ nam. Không, phải là tuyệt thế đại mỹ nam, chưa từng có người trước đó, mỹ nam trăm năm khó gặp.

Đối mặt với một vị siêu cấp mỹ nam như vậy, Tử Lạc Vũ có chút thẹn thùng, không biết mặt nàng có đỏ hay không? Hai tay che khuôn mặt.... Cảm giác không đúng, khuôn mặt bóng loáng tròn trịa của nàng sao lại biến thành lông xù thế này, vừa thấy hai tay.... Mẹ ơi! Móng vuốt vẫn còn đó, nàng thẹn thùng cái con khỉ, ai có thể nhìn ra nhan sắc trên khuôn mặt đầy lông này của nàng? Ai tới cho nàng biết, rốt cuộc nàng là cái giống gì?

Không cần hoài nghi, nàng xuyên qua, cẩu huyết xuyên qua vào thân thể một con mèo không biết nói, hay là trong một chú chó, ông trời ơi, người đào ta lên đi! Giờ đưa cho tỷ đây một tuyệt thế mỹ nam thì có ích lời gì chứ? Trừ việc tỷ có thể ngắm thì còn có thể làm gì đây? Cũng không thể để tỷ toàn thân đầy lông này chiếm hữu mỹ nam trong sạch chứ, người thú khác nhau nha…

”Chỗ nào không thoải mái?” Tiêu Diệc Nhiên thấy hồ ly nhỏ che mặt, cúi đầu nhìn động tác hồ ly, thăm dò tính hỏi ra miệng, hắn có một cảm giác rất kỳ quái, hắn cảm giác được hồ ly nhỏ nghe hiểu được hắn nói gì.

Hồ ly nhỏ ghé vào trong lòng bàn tay hắn, hờ hững nhắm mắt, như nghe không hiểu lời hắn nói, duy trì bộ dáng động vật nhỏ, kỳ thật, lúc này trong lòng hồ ly nhỏ đã nghĩ ra một ý tưởng, nếu tỷ đây biểu hiện tính người, nói không chừng nam nhân này sẽ cho rằng tỷ là yêu quái mà đánh chết, cổ nhân mê tín, tỷ vẫn giả trang làm động vật thì tốt hơn.

Tiêu Diệc Nhiên nheo mắt, mới vừa rồi hồ ly còn biểu hiện tính người, chẳng lẽ hắn nhìn nhầm? Hay căn bản nó nghe không hiểu lời hắn nói, thật sự là do hắn suy nghĩ quá nhiều?

”Vương gia, thuộc hạ của năm vị tướng quân đưa tới ba con sói tuyết đã chết, nói là chiến lợi phẩm săn bắn của Vương gia.” Thành quản gia tuổi khoảng bốn mươi tuổi, trên mặt để râu cá trê, mỗi khi vật hiếm lạ được đưa tới Vương phủ, hắn đều trước bẩm báo với Vương gia.

”Ừ, lấy da sói tuyết thật sạch sẽ rồi giữ lại.” Tiêu Diệc Nhiên thản nhiên nói, liếc hồ ly nhỏ đầu đang nghiêng nghiêng, bốn chân co duỗi, thu đi đông tới, bộ lông hồ ly nhỏ mỏng manh kia sao có thể chống đỡ được mùa đông rét lạnh khác thường ở Đông Phong quốc này?

Thành quản gia vốn nghĩ Vương gia sẽ giống như lần trước sai người lấy da hổ rồi ban cho các thị thiếp, không nghĩ tới lần này Vương gia lại bảo hắn giữ lại, Thành quản gia nhìn chủ tử nhiều lần, kinh ngạc phát hiện, chủ tử không thích động vật, nhưng lại có một con hồ ly trắng nhỏ đang ngủ trong bàn tay ngài.

”Dạ, Vương gia.” Thành quản gia sẽ không ngốc hỏi cái không nên hỏi, làm việc ở Vương phủ đã mười năm, hắn biết rõ Vương gia
không thích người nào nhiều lời.

”Chậm đã.” Tiêu Diệc Nhiên gọi lại Quản gia đang muốn đi, ấn đường chau lại.

”Vương gia có cái gì phân phó?” Thành quản gia cung kính nói.

Tiêu Diệc Nhiên suy tư một lát, nói: “Đi tìm mấy sản phụ sạch sẽ vừa sinh xong tới đây.”

”Dạ, Vương gia.”

Sau thời gian chưa đến một chén trà nhỏ, năm người khuôn mặt đẹp đẽ, áo mỏng quấn thân, bộ ngực to lộ ra bên ngoài một nửa theo Thành quản gia tiến vào.

Năm người các nàng tuy rằng đã là người có chồng, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Nhiếp Chính vương vẫn đỏ mặt, nam tử tuấn mỹ vô song như vậy, các nàng vẫn là lần đầu thấy, nếu kiếp này có thể có một đêm ngắn ngủi cùng nam tử tuấn mỹ như vậy, đời này các nàng không có gì đáng tiếc rồi.

Tuy rằng là ảo tưởng, các nàng cũng chỉ có thể cúi thấp đầu xuống, Thành quản gia nói qua với các nàng, không thể liếc mắt nhìn Vương gia nhiều lần, nếu không, hậu quả các nàng gánh vác không nổi.

Tiêu Diệc Nhiên rung hồ ly nhỏ tỉnh dậy, đặt nó ở trên bàn điêu khắc tinh xảo, lưu lại một câu: “Cho nó ăn no“. Rồi cất bước ra cửa phòng.

Năm vị phụ nhân xinh đẹp cùng Thành quản gia mắt đã choáng váng, kêu các nàng tới đây, chỉ vì muốn hồ ly nhỏ này ăn no? Sữa của các nàng đều cho em bé ăn, hồ ly nhỏ này, bảo các nàng cho ăn thế nào được?

”Mỗi người mười lượng bạc, cho nó ăn no.” Thành quản gia coi như trấn định, dùng tiền yêu cầu mấy phụ nhân này làm việc vẫn là phương pháp tốt nhất.

Quả nhiên, năm phụ nhân mỹ mạo nghe sẽ được mười lượng bạc, chen chúc đến trước bàn vuông, tháo xiêm y, lấy ra đầu nhũ hoa, muốn đưa đến miệng tiểu hồ ly, mười lượng bạc đủ cho tiêu dùng của cả nhà trong vòng một tháng.

Mẹ nó! Tử Lạc Vũ từ đầu đến chân đều nổi da gà, thật sự là quá ghê tởm, tuy rằng hiện tại dáng thú, nhưng linh hồn của nàng chính là hàng thật giá thật, bảo nàng uống sửa nữ nhân? Trực tiếp giết chết nàng chết đi....

”Chi chi.” Cút ngay.

”Chi chi chi chi.” Tỷ không uống sữa,

Phụ nhân tự nhiên nghe không hiểu nó nói cái gì, thấy tính tình hồ ly nhỏ ngang ngược, không chịu há mồm, ép chặt bộ ngực mình xuống, chất lỏng màu trắng rơi trên miệng hồ ly nhỏ, thấm ướt toàn bộ lông trên miệng của nó, cũng không dám nữa kêu, sợ toàn bộ chất lỏng kia sẽ chảy vào trong miệng nó.

”Ông trời chết tiệt, người thật không phúc hậu chút nào, nam nhân hư hỏng, xem như ngươi lợi hại.” Trong lòng hồ ly nhỏ mắng thầm, ánh mắt nhất thời nhắm lại, chân duỗi ra, lúc này không phải giả vờ mà là ngất thật, đối mặt mười cái ngực to thế này, không muốn hôn cũng khó.

Hồ ly nhỏ nào biết “nam nhân hư hỏng” trong miệng nó cũng chỉ muốn cho nó ăn, sợ nó đói. Tử Lạc Vũ trải qua lần ghê sợ này, liền đem thù đặt lên người Nhiếp Chính vương, tỷ sẽ tìm cơ hội để chỉnh ngươi...

Nhóm phụ nhân bỗng nhiên thấy hồ ly nhỏ ngã trên bàn, không nhúc nhích, bị dọa không biết làm sao, Thành quản gia đến gần vừa thấy, hồ ly nhỏ vừa rồi còn vui vẻ giờ giống như đã chết, đầu óc lờ mờ ngay tại chỗ, không khí hít vào lồng ngực cũng cảm thấy rét lạnh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện