Buổi sáng , không khí trong lành sau cơn mưa đêm qua làm người ta cảm thấy rất dễ chịu.Trong căn phòng VIP của Hàn Doanh ánh nắng nhè nhẹ của buổi sáng chiếu vào phòng ánh nắng gọi lên màu da mật ong của anh tạo nên một vẻ đẹp quyến rũ lòng người.Hàn Doanh khẽ mở mắt đôi mắt anh cứ như nặng trĩu rất khó mở to.Anh khá bất ngờ vì bản thân anh vẫn chưa chết ,anh nhớ về khoảng khắc thoi thóp ấy nhìn thấy bóng hình thấp thoáng của Lạc Hy anh khẽ nhếch môi thành một nụ cười...''Lạch Cạch'' có tiếng mở cửa,Trợ lý Cảnh bước vào phòng nhìn thấy Hàn Doanh đang ngồi trên giường bệnh, hốc mắt anh ta bỗng đỏ hoe anh đi đến bên canh Hàn Doanhđôi môi mấp mấy giọng nói như sắp khóc.''Boss...Boss anh tĩnh rồi''Hàn Doanh nhìn thấy anh ta sắp khóc thì cũng không mấy ngạc nhiên đáp.''lại sắp khóc nữa à?''Trợ lý Cảnh trả lời.''không có, chỉ là cảm động vì ngài đã tĩnh lại thôi''Hàn Doanh khẽ cười miệng cứ như nữa cười nữa không nhưng cũng nhanh chóng thu lại nụ cười vẻ mặt lạnh lùng hẳn lên.''Đã điều tra ra chưa''Trợ lý Cảnh lấy tay lau nước mắt cũng ngay lập tức hiểu ý của Hàn Doang vì vốn dĩ hàn Doanh là một người không thích vòng vo mà thích đi thẳng vào vấn đề không cần kiên nể ai cả.''Boss đã điều tra ra rồi, chuyện anh bị tay nạn không phải do sơ ý mà là do sự sắp đặt của...lão tứ''Hàn Doanh liền cười ,nụ cười mang theo sự khinh bỉ và chế dĩu.''Lão già đó muốn ra tay với tôi nhưng như thế này thì hơi nhẹ rồi''Từ lúc thành lập công ty Hàn Doanh và trợ lý Cảnh đã gặp không biết bao nhiêu lần đối mặt với tử thần bao nhiêu trò trẻ con