Chương 41. Tưởng Chấn đến cướp người
Lý gia hôm nay là đánh chủ ý tới cửa bức hôn—— nếu Lý Tổ Căn mang theo hài tử vào ở nhà Triệu gia như vậy cho dù Triệu Kim Ca không muốn gả, cũng nhất định phải gả!
Nếu như Triệu gia đánh người... người Triệu gia đả thương người ta, đó là Triệu gia đuối lý, bọn họ còn có thể phái người đòi bồi thường, nếu như Triệu gia không đưa được bồi thường... Dưng không phải đem Triệu Kim Ca bồi cho bọn họ?
Vùng khỉ ho cò gáy cho ra điêu dân, đây đúng là chân lý, bởi vì nghười nghèo cược mặt nên chuyện gì cũng làm ra được.
Người Lý gia lần này, liền tính toán cược mặt rồi.
thôn Hà Tây bên này cuộc sống của từng nhà đến đều coi như tạm được, cho nên hành vi của những người Lý gia, trong mắt bọn họ thật có chút không cần mặt, chỉ là Lý gia tuy rằng không cần mặt, nhưng Triệu Kim Ca xác thực tìm không thấy lựa chọn tốt hơn Lý gia, hơn nữa Người Lý gia mỗi ngày đến đây, khác không nói, ít nhất rất có thành ý, nghĩ đến cũng thật lòng muốn cưới Triệu Kim Ca.
Huống chi hai nhà này vốn đã từng đính thân.
Nông dân luôn thờ phụng khuyên giải không khuyên phân, nhìn thấy bốn đứa nhỏ kia từng tiếng gọi nương, người thôn Hà Tây liền khuyên Triệu Kim Ca đồng ý.
Liền song nhi như Triệu Kim Ca, bộ dạng giống nam nhân niên kỷ lại còn lớn, thật sự gả cho người ta cũng không chừng sinh không được, tự dưng nhặt được mấy đứa con cũng không tệ a...
Không sai, tựa như bà mối Hà từng nói Triệu Kim Ca phỏng chừng không thể sinh, thôn Hà Tây cũng có rất nhiều người cũng cảm thấy như vậy.
Tuy nói khoét dựng chí rồi cũng không ảnh hưởng tới sinh dục, nhưng Triệu Kim Ca... song nhi có con vốn đã khó hơn so với nữ nhân, kết quả y còn không giống song nhi, dõi mắt nhìn lại rõ ràng là một nam nhân... y thật có thể sinh?
"Kim Ca, mấy đứa trẻ đã khóc lâu rồi đó, ngươi trước dẫn bọn nó đi rửa mặt đi."
"Có chuyện gì hảo hảo nói."
"Ta xem Lý Tổ Căn cũng rất thành tâm."
...
Người trong thôn đều khuyên Triệu Kim Ca, Lý Tổ Căn lại nói: "Kim Ca, ta trước kia rất hỗn trướng, không biết ngươi tốt, ta sẽ sửa, ta về sau nhất định thật tốt với ngươi."
Nói là nói như vậy, nhưng thời điểm Lý Tổ Căn nhìn Triệu Kim Ca, lại hoàn toàn không giấu được không thích trong lòng, ánh mắt né tránh.
"Nương..." hai đứa nhỏ nhất trong bốn đứa kia lại gọi, hai đứa nó là chân tâm thực lòng, Từ thị mấy năm nay luôn ở nhà địa chủ, bọn nó tuổi còn nhỏ không gặp qua mẹ ruột bao giờ, ấn tượng đối với mẹ ruột không sâu, gần nhất nãi nãi lại mỗi ngày nói sau khi nhận nương trở về thì có thể sống được ngày lành, bọn họ liền rất tích cực nhận nương.
Nếu trước đó, Triệu Kim Ca khẳng định sẽ đem hai đứa nhỏ kéo ra, lại cường điệu một câu mình không phải nương bọn nó, nhưng lúc này...
Nhìn Tưởng Chấn đến gần, Triệu Kim Ca có chút ngơ ngác.
Lý Tổ Căn thấy y không bài xích giống trước đó, tưởng đã làm y mềm hóa, gã đã nói mà song nhi giống như Triệu Kim Ca gả không được vừa già vừa xấu, có thể có người muốn nếu không tệ, khẳng định sẽ không cự tuyệt gã...
"Kim Ca..." Lý Tổ Căn lại muốn kéo tay Triệu Kim Ca, kết quả còn không đợi gã đụng tới Triệu Kim Ca, tay gã lại đột nhiên đau điến, xương cốt tựa hồ đều muốn bị đánh gãy.
"A!" Lý Tổ Căn ôm tay của mình gọi lên thảm thiết, muốn biết đến cùng phát sinh chuyện gì.
Kết quả còn không đợi gã làm rõ tình huống, liền bị người túm cổ áo xách lên, đồng thời chống lại khuôn mặt hung thần ác sát.
Tưởng Chấn đã từ trong đối thoại của người chung quanh làm rõ chuyện trước mắt đến cùng là như thế nào rồi —— thế nhưng có người thừa dịp hắn không có ở nhà đào góc tường hắn!
Một phen nhấc Lý Tổ Căn lên, Tưởng Chấn không chút nghĩ ngợi quăng gã ra ngoài.
Lại nói tiếp, thân thể của Tưởng lão đại này đối Tưởng Chấn mà nói, kỳ thật cũng có chút lùn, trước khi hắn xuyên việt cao 1m87, thân thể này lại nhiều nhất chỉ có 1m78, nhưng đây là cổ đại, nam nhân chung quanh phần lớn không đến 1m7, hắn liền được coi như là thân hình cao lớn hạc trong bầy gà.
Về phần nam nhân trước mắt này... Dự tính 1m6 đều không đến, có lẽ chỉ hơn 1m5 một chút.
Này cũng liền thôi đi, gã lại còn rất gầy.
Bởi vậy, chẳng sợ Tưởng Chấn đã xa nhà một chuyến, hiện tại kỳ thật rất mệt, cũng có thể dễ dàng đem hắn ném đi.
Lý Tổ Căn trực tiếp bị Tưởng Chấn ném ngã xuống mặt cỏ bên cạnh, trong lúc nhất thời bò đều bò không dậy nổi, cùng lúc đó, người thôn Hà Tây đều thấy rõ bộ dáng Tưởng Chấn.
Mấy ngày nay Tưởng lão đại không biết đi nơi nào, hiện tại... Đây là trở lại?!
Hắn vừa trở về liền đánh người! Quả thực vô pháp vô thiên!
Nhưng bọn họ... Không thể trêu vào.
Nguyên bản vây quanh Triệu Kim Ca thôn dân thôn Hà Tây đều tản ra bốn phía, nhưng lại không chạy xa. Đầu năm nay giải trí quá ít, tất cả bọn họ cũng liền muốn lưu lại xem thử náo nhiệt. Về phần khả năng sẽ bị đánh... có nhiều người như vậy nha, Tưởng lão đại cũng không có khả năng đem bọn họ đánh hết, cùng lắm thì đến lúc đó cùng nhau trốn.
Ánh mắt của mọi người đều tập chung trên người Tưởng Chấn.
Mà lúc này, Tưởng Chấn tiến lên hai bước, lại một tay nhấc lên một đứa nhỏ ôm đùi Triệu Kim Ca, sau đó trực tiếp đem hai đứa gọi Triệu Kim Ca "Nương" cũng ném đi ra.
Nơi này đều toàn là bùn đất, hoàn toàn không có gạch đá, khẳng định sẽ quăng ngã không bị thương, hắn cũng liền yên tâm mà ném.
Lý Tổ Căn chỉ gọi thảm thiết, hai đứa nhỏ tuổi không lớn này lại bị dọa khóc rống lên, trong đó đứa nhỏ hơn còn ướt đũng quần.
Con lớn nhất của Lý Tổ Căn cũng đã mười tuổi, biết không ít chuyện, trước đó nó mang theo Nhị đệ đứng ở bên cạnh nhìn, cũng không muốn đi dây dưa với Triệu Kim Ca, lúc này sau khi Tưởng Chấn đột nhiên ra tay, nó càng thêm kéo đệ đệ của mình muốn chạy trốn, nhưng mà Tưởng Chấn hoàn toàn không có cho nó cơ hội chạy.
Hai đứa nhỏ này cũng bị Tưởng Chấn bắt được, trực tiếp ném tới bên người cha bọn nó.
Nhìn thấy Lý Tổ Căn đã đứng lên, Tưởng Chấn còn bay nhanh đến, vỗ vô ngực gã một đòn gánh.
Lý Tổ Căn liền như vậy bị hắn vỗ cho nằm xuống lại: "Ngươi... Ngươi là ai?"
Lý Tổ Căn không rõ mình như thế nào lại bị đánh.
Người thôn Hà Tây cũng không hiểu Tưởng Chấn vì sao muốn đánh Lý Tổ Căn.
Tưởng Chấn trước kia đánh người Tưởng gia, cũng có chút nói lý, nhưng đánh Lý Tổ Căn... Tổng sẽ không phải bởi vì bọn họ cản đường chớ?
"Ngươi ngay cả lão tử là ai cũng không biết mà ngươi còn ở cửa nhà lão tử ầm ỉ? Chán sống?" Tưởng Chấn lại cho Lý Tổ Căn một đòn gánh, hắn chuyên chọn chỗ sẽ không đả thương người nhưng có thể khiến người đau điến mà đánh, cũng khiến cho Lý Tổ Căn lại hét lên.
Người thôn Hà Tây vây xem cách nhà Tưởng Chấn có non nửa mét, lại nhìn Lý Tổ Căn, nhịn không được đồng tình với Lý Tổ Căn hơn.
Người trong thôn ai không biết Tưởng Chấn là ai, nhưng Lý Tổ Căn lại không biết, mà lúc này, cách bọn họ gần nhất kỳ thật nhà Triệu gia.
"Ngươi là người nào của Triệu gia? Ngươi thế nhưng đánh ta!" Lý Tổ Căn không dám tin nhìn Tưởng Chấn, tuy rằng nương gã bảo gã cẩn thận một chút đừng để bị đánh, nhưng gã trước kia một chút đều không cảm thấy mình sẽ bị đánh, Triệu Kim Ca hẳn sẽ khóc hô cầu mình cưới y mới đúng, đâu có thể nào sẽ đánh mình?
Trước đó y không đồng ý, phỏng chừng cũng chỉ muốn nâng giá trị bản thân lên thôi.
"Triệu Kim Ca, ngươi thế nhưng để người đánh ta! Ta nhất định khiến ngươi..." Lý Tổ Căn vốn muốn ném một câu tàn nhẫn, may mắn thời điểm nói đến một nửa nhớ tới kế hoạch của mình đến đây: "Triệu Kim Ca, các ngươi không đồng ý việc hôn nhân thì thôi, thế nhưng tìm người đánh ta, người thôn Lý gia chúng ta sẽ không để yên!"
Bị đánh, bọn họ hoàn toàn có thể mời người trong thôn ra mặt giúp mình, sau đó muốn Triệu gia giải thích với bọn họ ...
"Người thôn Lý gia các ngươi sẽ không để yên? Kia bảo bọn họ đến tìm ta a!" Tưởng Chấn đem ý đồ đứng lên chạy trốn của con lớn Lý Tổ Căn chụp xuống đất: "Đến địa bàn của ta, còn cùng ta đùa giỡn ác tâm, thật là không muốn sống nữa!"
"Này này... Ngươi là Tưởng lão đại?" nương Lý Tổ Căn — Lý Lưu thị kỳ thật vẫn đều ở bên cạnh, vừa rồi bà bị dọa ngốc lăng, hiện tại rốt cuộc hồi thần, cũng nhận ra Tưởng Chấn, hơn nữa nhớ lại lời đồn đãi có liên quan Tưởng Chấn mà mình mấy ngày nay ở thôn Hà Tây nghe được.
Tưởng Chấn chính là một sát tinh, nhưng bọn họ... Rõ ràng không có chọc tới hắn a!
"Ngươi ngược lại có thông minh đó." Tưởng Chấn cười nhạo một tiếng: "Các ngươi là người nơi nào, ở phụ cận nhà ta nháo cái gì? Các ngươi cản đường ta về nhà có biết hay không?!"
"Này... Này..." nương Lý Tổ Căn kỳ thật là một người rất lợi hại, nhưng lúc này Tưởng Chấn nhìn thật có chút đáng sợ, bà hoàn toàn cũng không dám chọc, chỉ có thể giải thích: "Chúng ta là người thôn Lý gia, hôm nay đến Triệu gia cầu hôn, thật không muốn chắn đường ngươi."
Tưởng Chấn trước kia kỳ thật không nhận ra những người này, chung quy Tưởng lão đại người ngay cả người thôn mình đều biết rất ít, nhưng hiện tại vài lần nghe được "thôn Lý gia", hắn cũng liền đoán được thân phận những người này.
Này không phải là... nhà mà Triệu Kim Ca trước kia định thân sao?
Thôn Lý gia cách nơi này cũng không xa, Lý Tổ Căn trước đây cũng có từng đến thôn Hà Tây chơi. Mà khi gã chơi với người khác nếu không cẩn thận bị thua lập tức sẽ trở mặt, còn sẽ trở về tìm nương mình mách, sau đó nương gã sẽ tìm đến nhà người ta, nói hài tử nhà người ta khi dễ con bà...
Mà Tưởng lão đại đối với gã có ấn tượng, cũng là vì Tưởng gia cũng bị tìm đến, đương nhiên, "Khi dễ" Lý Tổ Căn không phải hắn, mà là Tưởng Thành Tài.
Trời biết so với Lý Tổ Căn còn nhỏ hơn sáu bảy tuổi Tưởng Thành Tài là như thế nào khi dễ Lý Tổ Căn...
Tưởng Chấn vẫn biết người nhà này, nhưng trước kia chưa bao giờ đem người để ở trong lòng. Triệu Kim Ca mười hai mười ba tuổi, người nhà này liền từ hôn, Lý Tổ Căn căn bẳn ngay cả bạn trai trước của Triệu Kim Ca đều không phải, lại có cái gì phải để ý.
Kết quả, người nhà này thế nhưng lại tìm tới cửa!
Tưởng Chấn theo bản năng nhìn thoáng qua Triệu Kim Ca, sau đó liền nhìn thấy Triệu Kim Ca cả mặt bất an... Triệu Kim Ca người này tính tình rất tốt, e rằng đã bị người Lý gia kia dọa đến.
Làm bạn trai hiện tại, hắn nhất định phải đem bạn trai cũ cứ đến dây dưa này xử lý.
Tưởng Chấn chuẩn bị tinh thần, tính toán giáo huấn Lý Tổ Căn một trận, lại không biết Triệu Kim Ca bất an, chủ yếu là vì hắn.
Lúc vừa nhìn thấy Tưởng Chấn, Triệu Kim Ca rất kinh hỉ, cũng phi thường phi thường cao hứng, nhưng cao hứng mới một lát, y liền lo lắng hơn.
Y bị người dây dưa còn để Tưởng Chấn nhìn thấy, Tưởng Chấn có mất hứng hay không? Trước kia trong thôn có nữ nhân rất xinh đẹp, bị một quang côn thôn khác dây dưa, kết quả trượng phu bà trái lại đem bà đánh một trận, còn ghét bỏ bà ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, khiến nữ nhân kia đều không dám xuất môn.
Y cùng Tưởng Chấn chưa thành thân, Tưởng Chấn nếu mất hứng, nói không chừng liền muốn trực tiếp thành thân với người khác.
Triệu Kim Ca càng nghĩ càng thấp thỏm, càng nghĩ càng bất an, cũng có chút hối hận không động thủ sớm hơn.
Tưởng Chấn cũng không biết tâm tình của Triệu Kim Ca, hắn cười lạnh một tiếng, liền nói với Lý Lưu thị: "Không phải đã sớm từ hôn sao? Con của con ngươi đều có một đống rồi, còn đến đề thân?" Bốn hài tử kia, vừa nhìn liền biết là của đồ lùn kia.
"Nương của con hắn gả cho..."
Nguyên lai chuyện là như vậy, vợ chạy mất, liền muốn ăn hồi đầu thảo! Tưởng Chấn mở trừng hai mắt, lại đánh lên chân Lý Tổ Căn một đòn gánh: "Mơ thật đẹp a!"
"Tưởng lão đại, ngươi không thể đánh người lung tung như vậy a, chúng ta lại không trêu chọc đến ngươi." Lý Lưu thị nhìn thấy con bảo bối của mình bị đánh thì rất khó chịu, quả thực đau lòng không thôi, đối với Tưởng Chấn cũng đầy mình oán khí.
Ngăn cản đường cái gì... ở nông thôn đều là đường đất, chỉ có một số chỗ có người đi nhiều nên đi ra một con đường mà thôi, kỳ thật chỉ cần không đạp lên hoa màu của người khác, chỗ nào đều có thể đi, kia rõ ràng chính là người này đang tìm lý do lung tung!
"Ai nói các ngươi không trêu chọc ta? Các ngươi thật ra có chọc giận ta." Tưởng Chấn nói: "Song nhi lão tử coi trọng, các ngươi thế nhưng muốn cướp!"
Trước đó Tưởng Chấn muốn giấu diếm quan hệ của mình cùng Triệu Kim Ca, là vì sợ Dương Giang trả thù, sợ người trong thôn xa lánh Triệu gia, nhưng qua mấy ngày nay, hắn đã khẳng định Dương Giang tuyệt đối sẽ không có can đảm trả thù.
Về phần người trong thôn... những người đó thế nhưng muốn cho Triệu Kim Ca gả cho người khác... Hắn tình nguyện bọn họ xa lánh Triệu gia.
Dù sao cha vợ hắn cả ngày ở bên ngoài làm công, mẹ vợ mỗi ngày hầu hạ năm con vịt kia, kỳ thật không cùng người trong thôn lui tới cũng không có quan hệ, nếu như có người khi dễ bọn họ...
Hắn cũng không phải không thể giúp xuất đầu!
Này... song nhi Tưởng lão đại coi trọng?
Tưởng lão đại... Hắn coi trọng Triệu Kim Ca?
Không nhìn ra a...
Người trong thôn đều có điểm trợn tròn mắt, ngược lại là người Lý gia rất nhanh tiếp thu.
Trách không được người này tới liền đánh bọn họ, nguyên lai là người tình của Triệu Kim Ca!
"Ngươi coi trọng Triệu Kim Ca?" Lý Tổ Căn không dám tin hỏi, gã cũng có nghe về Tưởng lão đại, lúc này phi thường kỳ quái ——một nhân vật lợi hại như vậy, như thế nào sẽ coi trọng Triệu Kim Ca?
Gã hoàn toàn có thể cướp một nữ nhân khác làm vợ không phải sao?
"Đúng vậy, lão tử coi trọng Triệu Kim Ca." Tưởng Chấn nói: "Lão tử coi trọng song nhi khỏe mạnh, thân thể rắn chắc." Hắn đã sờ qua, đừng thấy Triệu Kim Ca rất gầy, trên người ngay cả một chút thịt thừa đều không có, khiến hắn càng ngày càng vừa lòng.
Cho nên này Tưởng lão đại liền coi trọng Triệu Kim Ca thân thể rắn chắc? Cũng đúng, cưới một song nhi như vậy, về sau việc trong nhà, liền có thể ném hết cho y làm.
Tưởng lão đại mỗi ngày không làm chính sự dạo chơi khắp nơi, vừa thấy liền biết không phải người nguyện ý làm việc, hắn đây là muốn bắt người giúp hắn làm việc nha!
Còn có... thân thể rắn chắc, cũng chịu đòn a... Có lẽ, hắn còn muốn tìm người sẽ không bất cẩn bị hắn đánh chết?
Tưởng lão đại cùng Triệu Kim Ca, trước kia căn bản không có tiếp xúc, mấy ngày nay cũng đều ngầm lui tới, người trong thôn cũng liền không biết được bọn họ kỳ thật đã sớm yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.
Nghĩ đến Người Triệu gia vẫn luôn hiền lành, bọn họ thậm chí đã bắt đầu đồng tình với Triệu Kim Ca, hơn nữa cùng nhau nhìn về phía Triệu Kim Ca.
Sau đó, mọi người liền nhìn thấy Triệu Kim Ca cả người cứng đơ, một bộ dáng còn không biết phát sinh cái gì.
Triệu Kim Ca, cũng thật xui xẻo...
Triệu Kim Ca bị người đồng tình, nhưng y kỳ thật rất cao hứng.
Trước đó cùng Tưởng Chấn vẫn đều luôn ngầm lui tới, khiến y rất không có cảm giác an toàn, cứ sợ Tưởng Chấn đổi ý, mà hiện tại... Tưởng Chấn thừa nhận quan hệ với y.
Đúng rồi, Tưởng Chấn thích y thân thể rắn chắc, y có nên luyện nhiều thêm hay không?
Chương 42. Ngày mai đến đề thân
Triệu Kim Ca không biết nên ứng đối với tình huống trước mắt như thế nào mới tốt, cả người nhìn vào thì thấy ngơ ngơ ngác ngác, trong mắt tràn đầy mờ mịt, mà Triệu Lưu thị...
Triệu Lưu thị trước kia luôn bị Lý Lưu thị dây dưa, cho đến khi Tưởng Chấn tới, mới thoát khỏi Lý Lưu thị trốn đến một bên, sau đó liền vẫn luôn nhìn Tưởng Chấn ở đằng kia giáo huấn Lý Tổ Căn.
Lúc đầu, bà cũng có chút cảm kích Tưởng Chấn. Tuy rằng bà trước đó từng nghĩ tới muốn khuyên Triệu Kim Ca đáp ứng cửa hôn sự này của Lý gia, nhưng hành vi của người Lý gia hôm nay lại làm bà rất sinh khí, cho nên nhìn thấy Lý Tổ Căn bị đánh, bà kỳ thật rất thống khoái.
Đương nhiên, ít nhiều cũng chịu chút kinh hách.
Kết quả... Tưởng Chấn thế nhưng nói coi trọng Kim Ca của bà?
Ở dưới sự dây dưa của Lý Lưu thị vốn đã đỏ hốc mắt Triệu Lưu thị đột nhiên nghe được một câu như vậy, theo bản năng liền chảy nước mắt, đây là bị dọa, ẩn ẩn còn mang theo một chút kinh hỉ —— không nghĩ tới Kim Ca nhà bà cũng sẽ có người thích, có người cướp!
Triệu Lưu thị đột nhiên liền khóc, này khiến thôn dân thôn Hà Tây càng thêm đồng tình bà.
Làm bậy a, Triệu gia trước kia cự tuyệt Lý Tổ Căn, không nghĩ tới hiện tại liền chọc tới sát tinh.
Tưởng Chấn đối với cha nương mình đều có thể tàn nhẫn như vậy, nếu thật sự cưới Triệu Kim Ca, không chừng sẽ đem Triệu Lưu thị lão thái thái làm không được việc còn thường phải xem bệnh uống thuốc đuổi khỏi nhà cho bà tự sinh tự diệt!
"Ngươi, ngươi..." Lý Tổ Căn nhìn Tưởng Chấn nói không ra lời, đồng thời hối hận vạn phần, nếu như sớm biết rằng bên người Triệu Kim Ca có một sát tinh như vậy, gã khẳng định sẽ không đến tìm Triệu Kim Ca.
"Ngươi cái gì mà ngươi." Tưởng Chấn dùng đòn gánh vỗ vỗ mặt gã: "Về sau không cho ngươi đến tìm Triệu Kim Ca biết không? Nếu như sau này lão tử ở thôn Hà Tây nhìn thấy ngươi, thì gặp một lần đánh một lần!"
Tưởng Chấn hâm dọa, mà đó cũng xác thực dọa sợ người Lý gia.
Lý Tổ Căn tuy rằng ồn ào người thôn Lý gia sẽ đến xuất đầu cho gã, nhưng kỳ thật nhiều nhất cũng chỉ có thể gọi tới mấy thúc bá ở bổn gia*. Này đã đủ dùng để đối phó Triệu gia ở thôn Hà Tây không ai giúp đỡ, nhưng hiện tại lại chạy đến một Tưởng Chấn... (Bao: dòng họ trong nhà)
Người thôn Lý gia cũng không phải ngốc tử, ai nguyện ý vì để cho Lý Tổ Căn có vợ mà lại đi đắc tội sát tinh ngay cả nha dịch đều dám đánh?
Cho nên, lúc này một nhà Lý Tổ Căn sợ rằng ngay cả thúc bá ở bổn gia đều mời không được, chỉ có thể bị một trận đánh oan uổng.
Lại nói tiếp, nếu như không có Tưởng Chấn xuyên việt đến, một bộ này của Lý gia nói không chừng cũng thật sự có thể khiến Lý Tổ Căn cưới được Triệu Kim Ca.
Triệu Phú Quý cùng Triệu Kim Ca đều là người trung thực, còn không quá biết nói chuyện, bị bám lấy cũng chỉ biết trốn, tất nhiên là giải quyết không được người Lý gia. Chờ thanh danh của Triệu Kim Ca hỏng rồi, mọi người lại đều khuyên y gả, y vì không để cha nương lo lắng, nói không chừng còn thật sự liền uất ức gả đi.
Nhưng hiện tại... Không nói Tưởng Chấn nhảy ra đuổi người, thì bản thân Triệu Kim Ca... trong lòng cũng thích Tưởng Chấn, nên cho dù như thế nào cũng sẽ không gả cho Lý Tổ Căn.
Bị Tưởng Chấn ném thành một nùi năm phụ tử Lý gia cuối cùng xám xịt rời đi, người thôn Hà Tây thấy có chuyện tốt cũng đi theo, ước chừng là tính toán đến thôn Lý gia bên kia kể chuyện bên này với người quen, thuận tiện tuyên truyền một chút về "uy danh hiển hách" của Tưởng Chấn.
Nhưng vẫn còn có người lưu lại, muốn biết Tưởng Chấn cùng Triệu gia tiếp theo sẽ làm cái gì.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau cút đi!" Tưởng Chấn nhăn mi nhìn một vòng, vừa rồi để những người đó xem náo nhiệt không sao nhưng hiện tại hắn lại không muốn để ai xem náo nhiệt.
Những người đó bị Tưởng Chấn trừng một cái, vèo vèo một chút liền chạy hết, chính là Triệu Lưu thị cũng muốn trốn về trong phòng luôn.
"Nương, ngươi từ từ." Tưởng Chấn gọi Triệu Lưu thị lại.
Triệu Lưu thị có chút ngốc lăng, sững sờ nhìn Tưởng Chấn —— bà không nghe lầm đi? Người này gọi bà là nương?
Sau khi Tưởng Chấn xuyên việt đến, chưa bao giờ gọi Tưởng lão thái một tiếng nương, nhưng khi gọi Triệu Lưu thị ngược lại không hề chướng ngại.
Triệu Lưu thị chính là một nữ nhân nông thôn bình thường, trên người có rất nhiều khuyết điểm, nhưng thật sự so với Tưởng lão thái liền tốt hơn nhiều lắm, ít nhất bà là thật tâm yêu thương Triệu Kim Ca, cũng sẽ không đi làm chuyện thương tổn người khác.
Trước kia khi hoàn cảnh Triệu gia tốt, nhìn thấy Tưởng lão đại đói bụng, bà thậm chí còn đưa cho Tưởng lão đại chút thức ăn.
"Ta lần này trở về cũng không mang thứ gì, này đó nương mang về nấu ăn đi." Tưởng Chấn từ trong gánh của mình chọn ra khối thịt vừa cắt cùng mấy con cá mặn và một bó nhỏ rong biển, tất cả đều nhét vào trong tay Triệu Lưu thị.
Mấy thứ này trọng lượng không nhẹ, Tưởng Chấn cầm tuy rằng cầm dễ dàng, nhưng Triệu Lưu thị nhận lấy rồi, lại chỉ cảm thấy hai tay trùng xuống, thiếu chút nữa lảo đảo ngã ra phía trước.
Tưởng Chấn đỡ bà, lại nói: "Nương ngươi về phòng nghỉ ngơi một chút đi, ta ngày mai lại đăng môn cầu hôn." Hắn kỳ thật cũng muốn học Lý Tổ Căn vào Triệu gia luôn, nhưng nghĩ đến người Triệu gia phỏng chừng sẽ muốn hảo hảo trò chuyện thương lượng một chút trước, liền không có làm tới luôn.
Triệu Lưu thị ngơ ngác đi về phòng, Triệu Kim Ca thì muốn nói lại thôi nhìn Tưởng Chấn, trong mắt có lo lắng, cũng có ý mừng không giấu được.
"Kim Ca, lúc thành thân, ngươi muốn cái gì?" Tưởng Chấn hỏi, hắn trừ thức ăn cũng chỉ từng đưa cho Triệu Kim Ca năm con vịt, hiện tại hai người muốn thành thân, có phải hay không nên đưa quà cưới hữu dụng?
Triệu Kim Ca cả người cứng đờ, vội vàng đi vào trong nhà, cũng không biết có phải không nhìn đường hay không, còn đụng đầu vào trên khung cửa, sau đó y rốt cuộc lấy lại tinh thần, liền như vậy bay nhanh vào nhà, đóng cửa.
Tưởng Chấn sờ sờ mũi của mình, nhịn không được bật cười.
"Tưởng Chấn, này..." Vương Hải Sinh ngây ngốc nhìn Tưởng Chấn, đối với tình huống trước mắt có chút không hiểu.
Hắn cùng Tưởng Chấn sống chung một tháng, vẫn cảm thấy Tưởng Chấn là một người tốt thích giúp người, tính tình ôn hòa, kết quả...
Rõ ràng trước kia ở trong phủ thành, gặp được khách nhân khó chơi nào đó, hắn đều đã tức giận nhưng Tưởng Chấn còn có thể không sao cả, như thế nào vừa rồi Tưởng Chấn lại đột nhiên... Hung ác như vậy?
"Ngươi nói cho ta nghe một chút, thành thân thì phải chuẩn bị cái gì?" Tưởng Chấn hỏi. Hai đệ đệ của Tưởng lão đại đều đã thành thân, nhưng bởi vì Tưởng lão thái chưa bao giờ để Tưởng lão đại chạm vào tiền bạc, cụ thể hôn sự phải làm sao hắn cũng không rõ ràng, chỉ biết là lúc ấy phải làm rất nhiều việc.
"Chuyện hành thân này, từng nơi đều không quá giống nhau, ta cũng không rõ ràng. Lúc trước ta mang Tiểu Sơn đi làm một bộ quần áo, mua một cái chăn, lại mua chút bát đĩa cùng mười cân thịt heo một con gà, liền cùng một chỗ qua ngày." Vương Hải Sinh nói, nhìn thấy Tưởng Chấn bộ dáng đối với thành thân tràn ngập chờ mong, nhất thời cảm thấy trước đó khẳng định là Tưởng Chấn bị tức ngoan, mới sẽ phát giận.
Nếu như có người thừa dịp hắn không ở nhà dây dưa song nhi của hắn, hắn khẳng định cũng sẽ phát giận.
Hơn nữa... Tưởng Chấn kỳ thật cũng không làm gì những người đó, không phải chỉ hù dọa một chút sao? Kỳ thật cũng không có gì.
Vương Hải Sinh khôi phục bình tĩnh, Tưởng Chấn lại đang cân nhắc đến cùng phải thành thân như thế nào đây.
Cân nhắc một hồi sau, hắn lại đột nhiên nghĩ đến, chuyện này không nên do một mình hắn bận tâm.
Từ trong trí nhớ sau khi biết Triệu gia tính toán kén rể một nam nhân về nhà, hắn liền quyết định đến Triệu gia ở rể, nếu như thế, kia hôn sự nên do người Triệu gia suy xét.
Có số nam nhân sẽ cảm thấy ở rể mất mặt, nhưng Tưởng Chấn ngược lại không có suy nghĩ này, không phải sinh một hài tử lấy họ của Triệu Kim Ca sao, vốn là do Triệu Kim Ca sinh, họ Triệu thì họ Triệu thôi.
Lúc hắn ở hiện đại đã vô cố vô thân không cần nối dõi tông đường, đến nơi này càng không tất yếu vì mấy người Tưởng gia hắn chán ghét không thôi kia nối dõi tông đường, tự nhiên cũng liền không tất yếu đi tranh một cái họ.
Mà trừ đó ra, khác biệt giữa ở rể cùng cưới vợ kỳ thật cũng không phải rất lớn... Thậm chí theo hắn biết, tại nông thôn này, những người kén rể vào nhà bình thường đối với con rể đều rất nâng nêu.
Đầu năm nay vợ biết làm việc, nam nhân cũng biết làm việc, thậm chí nam nhân còn so với nữ nhân song nhi từ nhỏ bị giáo dục phải chiếu cố tốt gia đình càng dễ dàng phủi tay không làm việc hơn.
Đương nhiên, giống như Tưởng lão đại ban đầu quen bị áp bách vậy, đều không biết nam nhân biết làm việc cũng vẫn phải có, hơn nữa càng là người như vậy, càng dễ dàng làm người nhà của hắn càng ngày càng hếch mũi lên mặt kiêu ngạo.
Nếu như không phải... con rể tới cửa chính là một đại nam nhân, là trụ cột trong nhà, ai có thể cho hắn xem sắc mặt?
Cho nên, hắn hiện tại không cần phát sầu vì chuyện thành thân, chỉ cần suy nghĩ nên đưa cho Triệu Kim Ca lễ vật gì là được.
Tưởng Chấn trở lại chỗ ở của mình, thời điểm một bên nấu cơm một bên cân nhắc chuyện này, bên kia, Triệu Kim Ca cùng nương của mình hai mặt nhìn nhau, nhìn nhau không nói.
Một lát sau, đến cùng vẫn do Triệu Lưu thị mở miệng trước: "Kim Ca, chúng ta hiện tại nên làm sao mới tốt."
Triệu Kim Ca trầm mặc một lát, cuối cùng nói: "Kỳ thật... Gả cho Tưởng Chấn cũng rất tốt... Không cần làm mẹ kế, còn ở gần."
Trước đó Triệu Kim Ca vẫn không chịu gả cho Lý Tổ Căn, cho nên Triệu Lưu thị hoàn toàn không nghĩ tới y sẽ nguyện ý gả cho Tưởng Chấn, đột nhiên nghe thấy Triệu Kim Ca nói như vậy, bà liền sửng sốt, chỉ cho rằng mình nghe lầm.
Một lát sau, Triệu Lưu thị mới nói: "Kim Ca, ngươi không cần vì cha nương ủy khuất bản thân, ngươi nếu như không muốn gả, chúng ta liền không gả, cùng lắm thì vụиɠ ŧяộʍ chuyển đi. Tưởng Chấn cũng không thể đuổi theo chúng ta đi."
Từng nghĩ tới cả nhà chuyển nhà để gả cho Tưởng Chấn Triệu Kim Ca: "..."
Triệu Phú Quý hôm nay làm xong việc tương đối sớm, cũng liền về nhà sớm, tính toán trở về đem vại nước trong nhà đổ đầy, thuận tiện đốn chút củi.
Kết quả, khi ông như bình thường đến bờ sông ở thôn Hà Tây, đột nhiên phát hiện ánh mắt người chung quanh nhân nhìn ông đều có điểm không thích hợp còn có người thở dài với ông.
Những người đó làm sao vậy?
Triệu Phú Quý khó hiểu nhìn qua, sau đó liền nhìn thấy người bị ông nhìn lưu cho ông ánh mắt đồng tình rồi lại nghiêng đầu đi.
Này đến cùng là làm sao? Chẳng lẽ... trong nhà của mình xảy ra chuyện?
Triệu Phú Quý sốt ruột trong lòng, cũng không dám trì hoãn, liền vội vàng đi về nhà, kết quả vừa đến cửa nhà, liền nghe thấy được một mùi thịt nồng đậm.
Triệu Phú Quý trước đó vài ngày bởi vì ngày mùa, cũng được ở nhà ăn cá ăn trứng gì đó, nhưng thịt lại không ăn được, lúc này ngửi được mùi thịt, chỉ cảm thấy nước miếng đều muốn chảy ra.
Chỉ là, nhà ông như thế nào sẽ đột nhiên nấu thịt? Triệu Phú Quý theo thói quen lấy tay đi đẩy cửa, lại không nghĩ đến thế nhưng không đẩy ra.
Lòng ông tràn đầy khó hiểu, nhưng vẫn lấy tay gõ cửa: "Ta đã trở về."
Triệu Phú Quý vừa gõ vài cái, của liền được mở ra, đến mở cửa là Triệu Lưu thị hai mắt sưng đỏ.
"Ngươi như thế nào lại khóc? Xảy ra chuyện gì?" Triệu Phú Quý trong lòng gấp lên, lo lắng hỏi.
"Không có việc gì... Ngươi mau tới ăn cơm đi." Triệu Lưu thị nói, để Triệu Phú Quý vào phòng, chờ Triệu Phú Quý vừa vào phòng, bà liền lập tức đem chốt cửa cài lại, giống như bên ngoài có cường đạo vậy.
Triệu Phú Quý mờ mịt đầy đầu, chờ ông nhìn thấy Triệu Kim Ca ngồi ở bên cạnh bàn cùng một bàn đồ ăn trên bàn nhà bọn họ xong liền càng kỳ quái.
Trên bàn nhà ông lúc này đặt năm món đồ ăn một món canh.
Một chén lớn thịt kho tàu, một chén lớn thịt hầm đậu que, một chén cá mặn chưng, một chén tỏi xào chiên giòn, còn có một chén súp lơ xào thịt phiến cũng một chén dưa muối canh.
Nhà bọn họ cho dù lúc ăn tết, cũng sẽ không ăn phong phú như vậy, đây là nấu bao nhiêu thịt? Thịt đó lại từ đâu đến?
"Đến cùng làm sao?" Triệu Phú Quý vội vàng hỏi, càng nghĩ càng cảm thấy tình huống không quá đúng.
Triệu Lưu thị nghe được câu hỏi của Triệu Phú Quý, lại nức nở một tiếng.
Triệu Phú Quý chỉ cảm thấy trong lòng trầm xuống, đây là... xảy ra chuyện lớn?
"Phú Quý, Kim Ca nó... nó..." Triệu Lưu thị lại nghẹn ngào hai tiếng, mới tròn cả câu: "Kim Ca nói nó thích Tưởng Chấn!"
Sau khi nói xong, sợ Triệu Phú Quý nghe không hiểu, bà lại bổ sung một câu: "Đúng rồi, Tưởng Chấn chính là Tưởng lão đại, Kim Ca nói hắn đổi tên thành Tưởng Chấn."
Ban đầu, Triệu Lưu thị cũng không muốn lấy đồ của Tưởng Chấn, muốn đem thịt trở lại cho Tưởng Chấn, không nghĩ tới... Triệu Kim Ca thế nhưng nói y thích Tưởng Chấn!
Kim Ca nhà bà, thế nhưng thích Tưởng Chấn!
Triệu Lưu thị bị hoảng sợ, không hiểu sao càng thương tâm, sau đó lại ngoan tâm đem đồ Tưởng Chấn cho bà nấu hết.
Nếu không phải rong biển một chốc ngâm không nở, lúc này trên bàn phỏng chừng còn sẽ nhiều thêm chén rong biển.
"Kim Ca thích Tưởng lão đại?" Triệu Phú Quý khiếp sợ lặp lại.
Triệu Kim Ca nhất thời cúi đầu, cảm thấy có điểm xin lỗi cha nương.
"Vậy làm sao mới tốt đây? Tưởng lão đại, hắn nguyện ý cưới Kim Ca sao?" Triệu Phú Quý nhăn mi, ông vẫn hi vọng Kim Ca có thể gả cho người mình thích, chung quy chính ông... ông tuy rằng chưa từng nói với ai, nhưng cũng là phát hiện mình thích Triệu Lưu thị, mới đi cầu hôn.
Nhưng Tưởng lão đại... Trước kia Tưởng lão đại phỏng chừng sẽ nguyện ý cưới Triệu Kim Ca, Tưởng lão đại hiện tại thì sao?
Kim Ca nhà ông, phỏng chừng phải thương tâm.
Chương 43. Tới cửa cầu hôn
Phản ứng của Triệu Phú Quý căn bản ngoài dự kiến của Triệu Lưu thị cùng Triệu Kim Ca, Triệu Lưu thị theo bản năng liền nói: "Hắn hôm nay cho ta năm cân thịt còn có cá mặn và rong biển, còn nói ngày mai muốn qua đề thân."
Triệu Phú Quý trước đó nói như vậy, kỳ thật cũng chỉ là phản ứng theo bản năng, hiện tại nghe nói Tưởng Chấn sẽ đến đề thân, lại lo lắng tiếp: "Từ từ, Tưởng lão đại không phải người dễ đối phó, Kim Ca gả qua, sẽ không chịu ủy khuất chứ?"
Nếu như Tưởng lão đại nổi điên, muốn đánh Triệu Kim Ca thì phải làm sao đây?
"Sẽ không." Triệu Kim Ca thấp giọng nói, tuy rằng y vẫn lo lắng Tưởng Chấn sẽ không cần mình ghét bỏ mình, nhưng vẫn rất khẳng định Tưởng Chấn là người tốt. Liền bởi vì Tưởng Chấn rất tốt, y mới sẽ càng lo lắng như vậy.
"Hắn ngay cả một khối đất đều không có, cũng không có nghề nghiệp đứng đắn..." Triệu Phú Quý càng nghĩ càng lo lắng, Triệu Kim Ca cùng một người như vậy, về sau lại phải sinh hoạt như thế nào?
"Ta có thể làm việc." Triệu Kim Ca lại nói. Y tuổi trẻ lực tráng, khẳng định có thể nuôi sống mình cùng cha nương, mà Tưởng Chấn hiện tại làm thế nào cũng có một chiếc thuyền, cho dù hắn chỉ bắt cá bắt tôm, cũng sẽ có thể nuôi sống chính hắn.
Thật sự không được... Y ăn ít chút cũng được.
Triệu Phú Quý tuy rằng trầm mặc ít lời không thích nói chuyện, nhưng vẫn rất hiểu con mình, xem bộ dáng của Triệu Kim Ca, liền biết y hơn phân nửa đã quyết tâm.
Chỉ là, con ông thích Tưởng lão đại khi nào chứ? Ông như thế nào không biết con của mình cùng Tưởng lão đại có tiếp xúc?
Từ từ, con ông cùng Tưởng lão đại tiếp xúc kỳ thật rất nhiều... Triệu Phú Quý đột nhiên nghĩ đến, con ông trước kia có đoạn thời gian mỗi ngày cầm về nhà cá nhỏ tôm nhỏ, chính là do Tưởng lão đại đưa.
Sau này Tưởng lão đại rời khỏi Tưởng gia, con ông cùng Tưởng lão đại tựa hồ liền ngừng tới lui, nhưng trên thực tế...
Con ông sau đó vẫn sẽ mang về nhà một ít cá tôm, thậm chí còn có đồ rừng, tỷ như con thỏ trước kia.
Ông nguyên bản chỉ cho rằng con mình vận khí tốt bắt được, hiện tại xem ra... này đó chẳng lẽ là do Tưởng lão đại đưa?
Vẫn chưa bao giờ hút thuốc Triệu Phú Quý đột nhiên muốn hút thuốc. Tưởng lão đại đã sớm có dự mưu, muốn bắt cóc Kim Ca nhà ông a!
Chỉ là... Con ông hiện tại không gả, về sau phỏng chừng liền gả không được nữa, càng đừng nói bản thân Kim Ca lại còn thích.
Họ hàng Lý Tổ Căn đông, nhưng kéo theo lão cha lão nương và bốn hài tử, nhà Tưởng lão đại không có ai, nhưng đến cùng lại lẻ loi một mình...
Trong nhà liền như vậy an tĩnh lại, cũng không ai nói chuyện, cuối cùng vẫn do Triệu Kim Ca nói: "Ta đưa cho Tưởng Chấn chút thịt."
Tưởng Chấn chỉ mua một miếng thịt như vậy, lại cho hết bọn họ, bản thân khẳng định không có gì ăn... Y cảm thấy cần phải đưa một chút qua cho Tưởng Chấn.
Triệu Kim Ca cầm cái bát, gắp một chén thịt, liền cúi đầu từ trong nhà đi ra, đều quên mình còn chưa ăn cơm.
Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị đều có chút nghẹn lòng, Triệu Lưu thị càng thêm rơi lệ.
Bọn họ vất vả trồng cải trắng, lại bị heo củng mất.
Không, Kim Ca của bọn họ không thể nói là cải trắng, như thế nào cũng là một thân cây, cho nên... Cây bọn họ trồng bị heo củng phải?
"Ăn cơm!" Triệu Phú Quý nói, Triệu Lưu thị trước đó ngoan tâm đem thịt nấu hết, Triệu Phú Quý lúc này lại quyết tâm muốn đem thịt ăn hết.
Bên kia, khi Triệu Kim Ca bưng thịt đến tìm Tưởng Chấn, Tưởng Chấn đã sớm ăn cơm xong.
Vương Hải Sinh cùng hắn ra ngoài một chuyến, hắn bởi vì muốn lưu lại một chút tiền vốn nên chưa đưa tiền công, nhưng có đưa lương thực, cá mặn và rong biển, mà Vương Hải Sinh lại dùng cá mặn ở thị trấn đổi hai cân thịt heo.
Mắt nhìn Tưởng Chấn đem thịt mình mua đưa đi hết, Vương Hải Sinh sau khi ở nhà mình làm xong thịt, liền mang cho Tưởng Chấn một chén, cho nên Tưởng Chấn ăn coi như ăn không tệ.
Thời điểm Triệu Kim Ca đến, Tưởng Chấn vừa tắm rửa xong, đang giặt quần áo, hơn nữa phát hiện mình không cẩn thận, tựa hồ kéo đứt chỉ ở cổ tay áo...
Chờ giặt xong, còn phải khâu lại mới được...
"Tưởng Chấn." Triệu Kim Ca gọi một tiếng.
"Kim Ca?" Tưởng Chấn có chút kinh hỉ nhìn về phía Triệu Kim Ca, hắn trước đó nhìn thấy Triệu Phú Quý đi về nhà, còn tưởng rằng Triệu Kim Ca hôm nay như thế nào cũng không có khả năng đến tìm mình, không nghĩ tới nhanh như vậy cư nhiên lại nhìn thấy Triệu Kim Ca.
"Ngươi ăn cơm chưa? Nương bảo ta lấy cho ngươi chút thịt." Triệu Kim Ca theo bản năng muốn làm tốt quan hệ của cha nương mình cùng Tưởng Chấn.
"Ta đã ăn, ngược lại là ngươi, ngươi ăn chưa?" Tưởng Chấn hỏi.
Triệu Kim Ca còn chưa ăn...
Tưởng Chấn xem biểu tình của Triệu Kim Ca, liền biết y khẳng định chưa ăn cơm, lập tức nói: "Ta nấu cơm rất nhiều, ngươi ở chỗ ta ăn đi?"
Nhìn thấy Triệu Kim Ca tựa hồ tính toán cự tuyệt, Tưởng Chấn lại nói: "Ta có lời muốn nói với ngươi."
Triệu Kim Ca đến cùng vẫn lưu lại ăn cơm.
Sau đó Tưởng Chấn liền bắt đầu nói chuyện với y, từ mình như thế nào xuất phát đến bờ biển, đến mình là như thế nào ở phủ thành bán rong biển, nói từng chuyện, nói một cái canh giờ còn chưa nói xong.
Khi nói, còn thuận tiện kéo tay hôn mấy ngụm.
Số lần Triệu Kim Ca đến thị trấn đều có thể đếm trên đầu ngón tay, đối với thế giới bên ngoài tự nhiên hoàn toàn không biết gì cả, nghe đến mê mẩn, cũng không có phát hiện thời gian trôi qua.
Đồng thời, đối với Tưởng Chấn, y cũng không thể tránh được sùng bái hơn, hai mắt lấp lánh nhìn Tưởng Chấn.
Tưởng Chấn rất đắc ý.
Kỳ thật rất muốn nói tiếp, kiến thức của Triệu Kim Ca không ở trên một phương diện với hắn, hai người kỳ thật rất khuyết thiếu tiếng nói chung. Bất quá thứ tiếng nói chung này, không phải có thể bồi dưỡng sao? Cho nên hắn một chút đều không lo lắng.
Huống chi, đầu năm nay không quản hắn tìm ai, kỳ thật đều sẽ thiếu tiếng nói chung với hắn.
Triệu Kim Ca vẫn ở chỗ Tưởng Chấn ngốc hơn một canh giờ mới về nhà đi.
Khi y trở về trên tay cầm cái bát không, đồng thời phát hiện... trên bàn nhà mình cũng trống không.
"Ăn rồi?" Triệu Phú Quý chờ Triệu Kim Ca thật lâu đều không thấy y trở về, nhất thời sinh khí bảo Triệu Lưu thị đem đồ ăn trên bàn dọn đi, kết quả nhìn thấy con trở về, lại có chút lo lắng, lo lắng cho con mình sẽ đói bụng.
"Ta ăn rồi." Triệu Kim Ca nói.
"Đều chưa định thân mà đã ở nhà hắn ăn cơm, này tính cái gì." Triệu Phú Quý có chút mất hứng.
"Kỳ thật trước đó đã ăn rồi..." Trước đó Triệu Lưu thị rất kích động, rất nhiều chuyện Triệu Kim Ca cũng không nói với bà, hiện tại cha nương đều ở đây, y cuối cùng đem chuyện sống chung của mình cùng Tưởng Chấn đều nói ra.
Trách không được trước đó vài ngày Triệu Kim Ca mỗi ngày ở nhà uống cháo loãng, nhìn còn béo hơn, nguyên lai là giữa trưa có người thêm cơm cho y.
Trách không được Tưởng Chấn cứ đến uy vịt nhà ông, nguyên lai vịt vốn chính là do hắn mua tặng Triệu Kim Ca.
" Tưởng Chấn thật sự mỗi ngày giữa trưa đều đưa cơm cho ngươi?" Triệu Phú Quý hỏi, vì Triệu Kim Ca cường điệu vài lần Tưởng lão đại hiện tại tên Tưởng Chấn, ông cũng liền gọi tên này luôn.
"Phải." Triệu Kim Ca nói, kỳ thật Tưởng Chấn buổi tối cũng đưa cơm, nhưng này y không tiện nói cũng không dám nói.
"Như vậy xem ra, hắn ngược lại cũng không tệ." Triệu Phú Quý nói. Đều nói Tưởng Chấn hung hãn, nhưng cũng chỉ đánh người cùng cắt đứt quan hệ với cha nương mà thôi, nhưng đó cũng là có nguyên nhân —— người Tưởng gia trước kia, thật sự làm hơi quá.
Ông nơi nơi làm công ngắn hạn ít nhiều nên so với người trong thôn kiến thức nhiều hơn, đối với người như Tưởng Chấn, kỳ thật cũng có chút bội phục, trước đó chủ yếu vì lo lắng Tưởng Chấn sẽ không tốt với Triệu Kim Ca nên mới lo lắng, nhưng hiện tại xem ra...
"Nhà chúng ta nghèo, cũng không có cái gì để bị thèm muốn, nghĩ đến cũng do ngươi cứu mạng hắn, hắn mới sẽ tri ân đồ báo tốt với ngươi như vậy lại muốn cưới ngươi... Nghĩ như vậy, gả cho hắn cũng không tồi, ít nhất hắn là người biết cảm ơn." Triệu Phú Quý lại nói.
Ông đã từ chỗ Triệu Lưu thị nghe nói chuyện Lý Tổ Căn hôm nay đến dây dưa Triệu Kim Ca, nghe xong rồi, thật sự bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Người Lý gia nếu là chân tâm thực lòng muốn cưới con ông, như thế nào cũng không có khả năng làm ra chuyện như vậ, bọn họ nhìn chằm chằm con ông, phỏng chừng chỉ là muốn tìm cho nhà mình một lao động cường tráng.
So sánh trước sau, ngược lại là Tưởng Chấn mỗi ngày sẽ đưa cơm cho con ông, mình chọc sự cũng sẽ không liên lụy con ông, đúng với chữ chân tâm.
Ấn tượng của Triệu Phú Quý đối với Tưởng Chấn tốt hơn nhiều, mà lúc này, Tưởng Chấn tìm đến Vương Hải Sinh, bảo Vương Hải Sinh cùng mình đi thị trấn.
Mới từ thị trấn trở về, như thế nào lại muốn đi thị trấn? Vương Hải Sinh có chút khó hiểu.
"Ta ngày mai còn muốn đến Triệu gia cầu hôn!" Tưởng Chấn nói, tuy nói tính toán ở rể, nhưng hắn cũng không đến mức liền coi bản thân thành nữ nhân chờ Triệu gia đến cưới... trong mắt hắn, Triệu Kim Ca như thế nào cũng là vợ hắn, cầu hôn... Cũng phải do hắn làm!
Đều sắp thành thân, hắn còn tưởng cấp Triệu Kim Ca đưa điểm đồ vật.
"Cũng phải." Vương Hải Sinh gật gật đầu, vội vàng thu thập bản thân, chờ cùng Tưởng Chấn đi thị trấn.
"Từ từ" Tưởng Chấn đột nhiên lại gọi hắn lại: "Ngươi đi hỏi vợ mình thử, hỏi song nhi bọn y thích cái gì."
Thanh âm Tưởng Chấn không nhỏ, Tôn Tiểu Sơn trong phòng cũng có thể nghe thấy, sau đó cũng không đợi Vương Hải đi hỏi, y đã chậm rãi chuyển đi ra.
Con của Tôn Tiểu Sơn đều đã chín tuổi, tuổi cũng không nhỏ, vì trước kia ở trên thuyền đánh cá màn trời chiếu đất, nhìn càng thêm già, nhưng y so với tiểu cô nương chưa xuất giá còn nhát gan hơn.
Cúi đầu, thanh âm Tôn Tiểu Sơn rất nhỏ: "Trước kia... song nhi thôn chúng ta đều thích son phấn, thành thân mà nói, đều muốn trang sức giống nhau... đều là vòng tay bạc... Bằng không thì vòng tai cũng được... tiền cưới tốt nhất nhiều chút... Quần áo mới cũng muốn một bộ, ngày thành thân mặc, màu sắc có thể sáng rõ một chút... Đương nhiên đưa chút đồ thực dụng cũng được, Hải Sinh lúc trước cho ta một mình ăn một con gà đó..."
Tôn Tiểu Sơn lần đầu thành thân nhà trai ra đồ vật, có thể so với Vương Hải Sinh ra nhiều hơn, chỉ là mấy trang sức tiền cưới gì đó, đều không tới được tay y, cho nên ngược lại Vương Hải Sinh mua quần áo cùng kê cho y, y ấn tượng càng sâu hơn.
Y lớn như vậy, trừ lần đó chưa từng một mình nếm qua cả một con gà!
Giọng của Tôn Tiểu Sơn thấp đến mức thấp nhất, Tưởng Chấn có thể nghe rõ coi như là có bản lĩnh.
Thời điểm nghe thấy son phấn, Tưởng Chấn chỉ cười nhạt, vì cô nương xinh đẹp, trang điểm một chút càng đẹp mắt, muốn son phấn rất bình thường, nhưng Triệu Kim Ca...
Hắn thật sự khó có thể tiếp nhận Triệu Kim Ca bộ dáng trai tráng đem mặt tô trắng —— đầu năm nay phấn cũng không chia màu sắc, cũng chỉ có màu trắng!
Cho nên cái này có thể giảm đi, còn có trang sức... Đại nam nhân mang trang sức cái gì? Cũng không đẹp gì...
Từ từ, hắn không mua cho Triệu Kim Ca, kỳ thật cũng có thể mua một chút cho Triệu Lưu thị.
Hắn có một chiến hữu lúc trước đến nhà gặp cha mẹ bạn gái, chính là mua một bộ sản phẩm dưỡng da hai ngàn đồng cộng thêm một vòng cổ gì đó cho mẹ vợ, sau đó vì mẹ vợ vừa cao hứng, hắn lập tức liền cưới được bạn gái về nhà!
Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh lập tức tiến về phía thị trấn, vì khi đến thị trấn trời đã tối, bọn họ liền ở trên thuyền ngủ một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, mới vào thành đi mua đồ vật.
Tưởng Chấn đến trước chỗ làm trang sức cho người khác ở thị trấn, sau đó ước trừng cỡ cổ tay của Triệu Lưu thị, dùng trọng lượng bạc ngang nhau đổi một cái vòng bạc khéo léo khả ái, lại trả hai mươi văn tiền công làm vòng tay.
Tiếp, hắn lại đến chỗ bán son phấn.
Triệu Lưu thị cả ngày trốn ở trong nhà, làn da rất trắng không cần thoa phấn, hắn cũng chỉ mua một hộp son, lại mua mấy hộp cao thoa mặt—— thứ này hắn cùng Triệu Kim Ca ngược lại có thể dùng.
Sau đó, bọn họ lại đến tiệm vải.
Tưởng Chấn cầm một cuộn vải đỏ ở trên người Vương Hải Sinh ướm chừng, liền phát hiện người có làn da đen mặc quần áo màu đỏ phỏng chừng sẽ là một bi kịch. Hắn đến cùng buông tay mua vải đỏ, mà ấn theo màu sắc nam nhân nơi này thường mặc cắt chút vải cho Triệu Kim Ca.
Cuối cùng, nghĩ không thể không mua đồ cho Triệu Phú Quý, Tưởng Chấn
lại đi mua một bầu rượu, cắt một miếng thịt.
Đồ Tưởng Chấn mua cũng không nhiều, người trong thôn bình thường khi cầu hôn nhiều đồ vật thế này cũng đã được, mà hắn lại khắc chế không có mua mua mua như vậy, cũng vì muốn chừa cho mình chút tiền vốn làm sinh ý.
Mua đồ xong, Tưởng Chấn liền tính toán trở về, mà khi đi đến bến tàu, hắn đột nhiên nhìn thấy có người đang bán gà con vịt con.
Tưởng Chấn vẫn cảm thấy người Triệu gia hẳn nên nghĩ biện pháp làm chút việc kiếm tiền, mà nghĩ tới nghĩ lui... Hắn cảm thấy thích hợp để bọn họ làm nhất, chính là dưỡng gà vịt.
Liền sắp tới tết, hắn còn có thuyền đánh cá, mỗi ngày bắt chút ốc nước ngọt cá nhỏ gì đó uy gà vịt cũng không khó, mà chờ gà vịt trưởng thành bán lấy tiền, cũng có thể kiếm một số...
Nghĩ như vậy, Tưởng Chấn dứt khoát liền một hơi mua hai mươi lăm con vịt con, năm con gà con, gà ít nhiều vẫn phải ăn lương thực, hắn liền không mua nhiều.
Thời điểm trở lại thôn Hà Tây, thời gian đã không còn sớm, rất nhiều người đã ăn cơm trưa rồi.
Bản thân Tưởng Chấn gánh vải vóc cùng thịt, để Vương Hải Sinh gánh gà vịt, trong tiếng kêu "cạp cạp" của đám vịt con, một đường đi tới cửa nhà Triệu gia, cũng đưa tới người trong thôn ghé mắt ——Tưởng lão đại muốn làm gì? Như thế nào lại mang theo một đám gà vịt đến Triệu gia?
Triệu Lưu thị nghe được động tĩnh đến mở cửa, cũng đầy đầu mờ mịt.
Tưởng Chấn lấy vải vóc cùng thịt để trong gánh, tuy rằng là vải rất bình thường, lấy đến đề thân nhìn sơ rất khó coi, nhưng tốt xấu gì cũng bình thường, nhưng mấy con gà con vịt con là như thế nào?
Trước đó hắn đưa Kim Ca năm con vịt con thì thôi, như thế nào thời điểm cầu hôn còn mang theo vịt đến chứ?
Chương 44. Đây là đồ cưới của ta
Đêm qua, Người Triệu gia thương lượng thật lâu, cuối cùng cũng thương lượng ra một phương án, ra hai yêu cầu cho Tưởng Chấn.
Đầu tiên, Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị là khẳng định phải để cho Triệu Kim Ca dưỡng lão, tuy rằng Triệu Kim Ca là song nhi, nhưng bọn họ chung quy chỉ có một đứa con như vậy.
Tiếp theo, lễ hỏi bọn họ tính toán muốn mười lượng bạc, đương nhiên, mười lượng bạc này hai phu thê Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị cũng không lấy, mà là cho Triệu Kim Ca làm tiền áp đáy hòm gả đi... Bọn họ làm như vậy, chủ yếu cũng vì muốn bảo đảm cho Triệu Kim Ca.
Về phần khác, bọn họ cũng không còn yêu cầu gì, cho dù Tưởng Chấn không muốn mời người uống rượu mừng cũng không sao, dù sao thân thích có tới lui của Triệu gia cũng không nhiều, chính bọn họ tmời người đến rượu cũng được.
Kỳ thật, đối với chuyện đề ra hai yêu cầu như vậy, bọn họ đều có điểm không khách khí... Bọn họ muốn để cho Triệu Kim Ca dưỡng lão, theo lý liền không thể lại muốn lễ hỏi.
Nhưng chuyện thành thân này, đều phải thương lượng với nhau, bọn họ cái gì đều không đề cập tới, nói không chừng ngược lại khiến Tưởng Chấn cảm thấy Triệu Kim Ca không có giá...
Cuối cùng, Triệu Phú Quý liền quyết định đề cập trước rồi tính sau, sau đó mọi người ngồi lại chậm rãi thương lượng.
Bọn họ ra quyết định xong, trong lòng thoải mái hơn nhiều, sáng sớm liền dậy sớm chờ Tưởng Chấn tới cửa.
Kết quả...
Triệu Phú Quý cùng Triệu Kim Ca đều không đi làm việc cứ như vậy chờ một buổi sáng, Tưởng Chấn thế nhưng không đến, Triệu Lưu thị chờ đến sốt ruột đi hỏi Vương Ngư Nhi con lớn của Tôn Tiểu Sơn xong, mới biết được nguyên lai Tưởng Chấn đã đến thị trấn mua đồ.
Xem ra Tưởng Chấn đối với chuyện cầu hôn rất coi trọng... Người Triệu gia cứ như vậy tiếp tục chờ tiếp, sau đó đợi được Tưởng Chấn mang theo gà vịt.
Triệu Lưu thị: "..."
Thôi, Tưởng Chấn lẻ loi một mình, không có cha nương ở bên cạnh giúp đỡ, có thể nhớ rõ thời điểm cầu hôn mang theo đồ vật đến đã không tệ rồi, bọn họ không nên so đo quá.
Triệu Lưu thị để Tưởng Chấn vào phòng, về phần Vương Hải Sinh, hắn đến cùng không thân cũng chẳng quen, cho nên buông xuống gánh nặng liền kiên trì rời đi, không có vào nhà.
"Cha, nương, ta hôm nay là đến đề thân, hi vọng các ngươi đem Kim Ca gả cho ta." Tưởng Chấn nói phi thường thành khẩn.
Triệu Lưu thị trước đó vẫn luôn có chút sợ Tưởng Chấn, nhưng lúc này Tưởng Chấn nhìn rất bình thản, bà ngược lại cũng sợ không nữa, thậm chí bởi vì lời của Tưởng Chấn mà kích động rơi lệ.
Kim Ca nhà bà, có người đến đề thân rồi! Tưởng Chấn, còn thành tâm hơn so với Lý Tổ Căn.
Người Lý gia ngoài miệng nói thật dễ nghe, luôn miệng nói là thật tâm đến đề thân, nhưng thực tế thì sao? Bọn họ tới cửa nhiều lần như vậy, ngay cả chút đồ cũng đều không mang đến!
"Được, được..." Triệu Lưu thị lau nước mắt liên tục gật đầu, bà vốn định ngay sau đó liền đưa ra yêu cầu, lại không biết nên nói cái gì mới tốt, liền như vậy đồng ý luôn.
Tưởng Chấn kỳ thật cũng không biết lúc này nên làm cái gì nói cái gì, nhưng hắn là người nóng vội, dứt khoát liền đem đồ vật trong gánh đem ra: "Cha nương, ta mua chút đồ đến."
Tưởng Chấn trước lấy ra bao son môi cùng vòng tay, phát hiện hắn thế nhưng mang theo một vòng tay bạc đến, Triệu Lưu thị đối với hắn càng vừa lòng mấy phần.
Biết mua son môi trang sức cho Kim Ca nhà bà, Tưởng Chấn đối với Kim Ca xem ra thật sự có để trong lòng.
Bất quá... vòng tay này có phải có chút nhỏ hay không? Cổ tay Kim Ca nhà bà có chút thô, vòng tay nhỏ như vậy cũng mang không được...
Triệu Lưu thị đang có chút rối rắm, Tưởng Chấn liền đem son môi cùng vòng tay cho bà: "Nương, đây là cho ngươi."
Cho mình? Triệu Lưu thị càng khó hiểu, cầu hôn... thật không có đạo lý mua đồ cho mẹ vợ... Đương nhiên, đầu năm nay lễ hỏi ai lại cam chịu mua đồ cho cha mẹ vợ.
"Cha, ta mua cho ngươi chút rượu, cũng không biết ngươi có thích hay không." Tưởng Chấn đem thịt đặt lên bàn, đưa cho Triệu Phú Quý một vò rượu.
Triệu Phú Quý từ lúc Tưởng Chấn vào cửa, liền luôn nghiêm mặt, nhưng Tưởng Chấn đưa qua một vò rượu, ông lại nhịn không được lộ ra nụ cười.
Cuối cùng, Tưởng Chấn mới đem vải dệt đưa cho Triệu Kim Ca: "Kim Ca, ta cũng mua một ít vải, nghe nói có thể làm bốn bộ xiêm y, chính ngươi làm hai bộ, cũng làm một bộ cho cha nương."
Triệu Kim Ca cầm vải nói không nên lời, tuy rằng cho Triệu Lưu thị son môi trang sức, cho mình một cuốn vải xám xịt như vậy có chút là lạ, nhưng trong lòng y vẫn cao hứng rất.
"Ta tính toán làm chút sinh ý nhỏ, phải giữ lại chút tiền vốn, cho nên mua đồ không nhiều." Tưởng Chấn đưa lễ xong, lại giải thích một câu, ngược lại không đề cập đến đám gà vịt —— chuyện để Triệu gia nuôi gà nuôi vịt, chờ chút lại bàn.
Người Triệu gia nghe Tưởng Chấn nói, lại suy tư tiếp.
Tưởng Chấn nói như vậy, là không muốn thêm sính lễ? Bất quá cũng không phải là không thể, đồ hắn mua đến cộng thêm vòng tay, cũng phải sáu bảy lượng bạc rồi.
"Nơi này còn có mười lượng bạc, các ngươi cầm dùng." Tưởng Chấn lại cầm ra mười lượng bạc đưa Triệu Lưu thị, Triệu gia không có tiền gì hắn cũng biết, trước kia Triệu Kim Ca còn đem hết gia sản cho mình, bọn họ phỏng chừng liền càng không có tiền, nhưng làm hôn sự, khẳng định phải tiêu tiền.
Hắn không muốn bận tâm việc làm hôn sự, nhưng cũng không thể để Triệu gia ngay cả heo cưới cũng không thể gϊếŧ được một con, như vậy cũng quá ủy khuất Triệu Kim Ca.
Người Triệu gia không nghĩ tới Tưởng Chấn còn sẽ đưa lễ hỏi, trong lúc nhất thời kinh hỉ không thôi, nhìn Tưởng Chấn cũng càng thuận mắt.
Chỉ là, vẫn phải đem chuyện dưỡng lão nói ra...
"Tưởng Chấn, còn có chuyện muốn cùng ngươi nói một chút, chúng ta hiện tại chỉ có một đứa con là Kim Ca, cho nên tương lai phải cần Kim Ca dưỡng lão cho chúng ta." Triệu Phú Quý nói. Nông dân bọn họ đối với chuyện dưỡng lão rất coi trọng, thậm chí cảm thấy nếu như không có ai làm tang sự và dưỡng lão, sau khi chết sẽ chịu khổ ở địa phủ.
Cho nên có số người đều nghèo đến cùng cực, cũng nhất định phải sinh con.
"Chuyện đó nên làm, các ngươi sinh dưỡng Kim Ca, chúng ta đương nhiên phải dưỡng lão cho các ngươi." Tưởng Chấn nói. Vợ chồng Triệu Phú Quý nuôi lớn Triệu Kim Ca, Triệu Kim Ca đương nhiên phải dưỡng lão cho bọn họ, này không thể nghi ngờ.
Lại nói tiếp, phàm là vợ chồng Tưởng đồ tể đối với Tưởng lão đại hơi tốt chút, hắn cũng không đến mức làm như vậy.
Tưởng Chấn trực tiếp đáp ứng, Người Triệu gia càng thêm cao hứng, nhìn Tưởng Chấn quả thực càng nhìn càng thích.
Tưởng lão đại trước kia hung như vậy, khẳng định là có nguyên nhân, rõ ràng là một người rất dễ nói chuyện.
"Ngươi yên tâm, chúng ta bây giờ còn làm được, không cần các ngươi dưỡng, các ngươi có con, chúng ta còn có thể trông giúp." Triệu Lưu thị nói, bà đột nhiên đối với tương lai tràn ngập hi vọng, vừa nghĩ đến mình còn có thể trông ngoại tôn, cả người tinh thần nhất thời tốt hơn rất nhiều.
"Đúng, chính là như vậy, ta lại làm thêm mười năm nữa cũng không thành vấn đề." Triệu Phú Quý cũng nói.
"Còn có lễ hỏi này, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ để Triệu Kim Ca mang qua, ta tích trữ được chút tiền, chỗ Kim Ca hẳn cũng có chút, chúng ta có thể mua mẫu đất cho Kim Ca làm đồ cưới, như vậy cuộc sống các ngươi về sau cũng có thể dễ chịu hơn." Triệu Lưu thị lại nói.
"Từ từ..." Tưởng Chấn ngắt lời Triệu Lưu thị nói.
"Làm sao?" Triệu Lưu thị hỏi, chẳng lẽ Tưởng Chấn không muốn mua đất?
"Đây không phải lễ hỏi, mà là đồ cưới." Tưởng Chấn khí phách nói: "Về sau ta liền đến nhà ngươi sống, trước đem đồ cưới cho các ngươi, các ngươi xem rồi mua thêm chút đồ là được... Đi mua đất cũng rất được, như thế nào cũng không thiệt."
Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị đều ngốc lăng, hoài nghi mình nghe lầm.
Tưởng Chấn không phải đến đề thân sao? Như thế nào hắn lại nói mang đến... Là đồ cưới?
Người nhìn khí phách như vậy, ở đằng kia nói đó là của đồ cưới hắn, thật khiến bọn họ cảm thấy quái quái...
"Ngươi nói... Ngươi muốn tới nhà ta sống?" Triệu Lưu thị không dám tin hỏi.
"Không sai, các ngươi không phải vẫn muốn chiêu con rể vào nhà sao? Cảm thấy ta thế nào? Kỳ thật ta sớm đã muốn đến nhà ngươi sôngs, bất quá trước kia không dám nói." Tưởng Chấn nói.
Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị chỉ cảm thấy bị cái bánh từ trên trời rơi xuống đập hôn mê.
Bọn họ trước đó thấy Tưởng Chấn đem đến nhiều đồ như vậy, cảm thấy Triệu Kim Ca có thể gả cho Tưởng Chấn đã không sai, kết quả... Tưởng Chấn thế nhưng nguyện ý ở rể?
Này... Này... Triệu gia bọn họ có hậu? Bọn họ về sau còn có thể ôm được cháu nội?
Triệu Lưu thị đột nhiên bật khóc, còn càng khóc càng lớn tiếng, Triệu Phú Quý có chút muốn cười, giật giật khóe miệng lại không cười được, biểu tình cực kỳ quái dị.
Bọn họ đều rất kinh hỉ.
Triệu Kim Ca thì lại ôm vải khiếp sợ nhìn Tưởng Chấn, ban đầu khi Tưởng Chấn còn chưa rời khỏi Tưởng gia, y cũng nghĩ tới muốn khiến Tưởng Chấn đến nhà của mình ở rể, nhưng sau này liền không nghĩ như vậy nữa, không nghĩ tới...
"Khụ khụ, nào còn cần đồ cưới, không cần không cần." Triệu Phú Quý lấy qua bạc trên tay Triệu Lưu thị, đưa lại cho Tưởng Chấn.
Triệu Lưu thị sửng sốt, lau nước mắt cũng muốn đem vòng tay trả lại —— Tưởng Chấn nếu như nguyện ý ở rể, hẳn nên do bọn họ đưa cho Tưởng Chấn lễ hỏi, hẳn nên do bọn họ mua đồ đưa cho Tưởng Chấn mới đúng, sao có thể để Tưởng Chấn tiêu pha?
"Được rồi, các ngươi nhận là được!" Tưởng Chấn không kiên nhẫn cùng người đẩy đến đẩy đi, nhăn mi nói: "Hôn sự phải làm như thế nào, các ngươi nhìn mà làm, ta đều không ý kiến."
Tưởng Chấn nói chuyện quyết đoán như vậy, Triệu Lưu thị cũng không dám trả lại vòng tay, ánh mắt nhưng nhìn Tưởng Chấn, cũng trở thành hiền lành ghê gớm: "Ngươi yên tâm, hôn sự này chúng ta nhất định làm cho thể diện." Bà nhất định sẽ đem hôn sự làm vẻ vang, để Tưởng Chấn cũng có mặt mũi.
"Bình thường là được, chúng ta hiện tại cũng không có tiền gì." Tưởng Chấn nói, hắn kiếm được chút tiền, hiện tại lại tiêu hết...
"Phải phải, chúng ta hiện tại không có tiền gì, nên tiết kiệm." Triệu Lưu thị nói, lập tức đổi ý. Trên mặt vẻ vang đối với sinh hoạt không ưu việt, bọn họ có tiền còn không bằng tích trữ mua đất, để giành cho con của Kim Ca, tương lai lại cho cháu nội của Kim Ca...
"Hảo, ăn cơm đi thôi." Triệu Phú Quý mặt mày hồng hào nói.
Triệu Lưu thị hôm qua tuy rằng đem thịt nấu hết, nhưng sau đó cũng đặc biệt đem mấy món thịt lưu lại một phần, hôm nay liền lấy đến chiêu đãi Tưởng Chấn.
Ban đầu bà cảm thấy mình đã làm được rất không tệ, đồ ăn chuẩn bị cũng phong phú, nhưng hiện tại...
Triệu Lưu thị hối hận cực, thịt kia bà không nên làm hết hôm qua, như vậy hôm nay liền có thể làm đồ tươi rồi!
"Ta lại đi làm thêm hai món." Triệu Lưu thị đứng lên nói, tính toán đi mua mấy quả trứng gà về xào.
"Nương, không cần, nhiều thêm ăn không hết." Tưởng Chấn gọi Triệu Lưu thị lại.
"Ai, được được." Triệu Lưu thị vui tươi hớn hở ngồi xuống, bà hôm qua như thế nào lại cảm thấy Tưởng Chấn gọi bà nương rất dọa người đâu? Này gọi thật dễ nghe bao nhiêu a!
Người một nhà cùng một chỗ ăn cơm, vui vẻ ấm áp.
Tưởng Chấn vốn đã đói bụng, cũng không khách khí với họ, một hơi ăn hai chén cơm lớn. Nếu như trước kia, không chừng Triệu Lưu thị nhìn thấy hắn ăn như vậy sẽ ở trong lòng âm thầm ghét bỏ hắn ăn nhiều, nhưng lúc này lại ước gì hắn ăn nhiều thêm một chút, còn liên tiếp gắp thịt vào trong chén hắ: "Ngươi ăn nhiều một chút, ngàn vạn đừng khách khí... Ai, ngươi trước đó vài ngày đều là tự mình làm cơm đi, cũng quá vất vả, về sau liền đến nhà chúng ta ăn đi."
Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca coi như đã định thân, mà ở chỗ bọn họ, người hai nhà đã định thân thì qua lại cũng rất bình thường, bảo Tưởng Chấn đến ăn cơm cũng không có gì.
Tưởng Chấn hơi suy tư, liền gật đầu đồng ý.
Hắn đồng ý không phải vì lười nấu cơm, thuần túy là muốn cải thiện thức ăn của Triệu gia.
Hắn đem lương thực của mình đưa tới, mỗi ngày tìm chút đồ rừng trở về, cũng có thể thuận tiện để người Triệu gia ăn ngon chút, như vậy rất tốt.
Ăn bữa cơm, quan hệ của người một nhà liền khắn khít hơn nhiều, Tưởng Chấn cũng nói ra nguyên nhân mình mua gà vịt đến: "Ta về sau có rảnh liền đi bắt chút cá mò chút ốc nước ngọt về uy vịt, chờ vịt trưởng thành, chúng ta có thể để chúng đẻ trứng bán, cũng có thể bán hết."
"Này có được không? Có thể bán được chứ?" Triệu Lưu thị có chút lo lắng, trong thôn bọn họ cơ bản đều là nhà mình dưỡng nhà mình ăn.
"Có thể, có thể bán được." Triệu Phú Quý lại là lập tức nói, ông biết chỉ cần đưa đến thị trấn, khẳng định sẽ có thể bán được, nhiều nhất cũng chỉ bán đất chậm chút thôi.
Nghĩ đến đây, Triệu Phú Quý đều có điểm ngượng ngùng, Tưởng Chấn còn chưa tới nhà bọn họ, liền giúp bọn họ nghĩ việc có thể làm, ông trước kia thế nhưng không nghĩ tới này đó phương pháp có thể cải thiện sinh hoạt...
Bất quá, bọn họ trước kia cũng là không rảnh đi bắt cá tôm đến uy vịt...
Tưởng Chấn luôn ở Triệu gia đợi cho sắc trời tối xuống mới trở về.
Hắn kỳ thật không muốn về mà muốn ngủ lại, nhưng thật vất vả khiến cha vợ mẹ vợ thích hắn, hắn đến cùng vẫn phải cố gắng tạm thời nhịn một chút, dù sao lấy tình huống trước mắt của Triệu Phú Quý vợ chồng đến xem là ước gì lập tức liền làm hôn sự cho hắn và Triệu Kim Ca.
Rất hiển nhiên, hắn không cần nhịn lâu lắm.
Tưởng Chấn đi rồi, Triệu Lưu thị liền thật kích động, tuy rằng trời sắp tối rồi, nhưng vẫn tinh thần không thôi.
Bà ở trong phòng dạo một vòng, sau đó liền gọi Triệu Kim Ca, nói muốn ra bờ sông giặt hết tất cả quần áo trong nhà, thuận tiện mò chút ốc nước ngọt về uy vịt.
Kỳ thật không cần sốt ruột như vậy... Triệu Kim Ca có lòng muốn khuyên nhủ nương của mình, nhưng y hiện tại cũng muốn làm chút chuyện để bình tĩnh một chút...
Vì thế, hai người cứ như vậy đi ra bờ sông giặt quần áo.
Người vẫn luôn chú ý Triệu gia tự nhiên thấy được một màn này, cũng thấy được hốc mắt sưng đỏ không thôi của Triệu Lưu thị.
Này... Cũng không biết Tưởng lão đại đã làm gì người Triệu gia, Triệu Lưu thị lại khóc thảm đến như vậy.
Chương 45. Ván giường yếu ớt
"Đều tối rồi, Triệu Lưu thị còn ra giặt quần áo a..."
"Trước kia hai người Triệu Phú Quý cùng Triệu Kim Ca, sợ nước sông lạnh nên đều không để Triệu Lưu thị ra bờ sông giặt quần áo, thậm chí đốn thêm củi để bà nấu nước giặt quần áo rửa bát, kết quả hôm nay..."
"Triệu Lưu thị khóc đến mắt đều đỏ, ước chừng là bị Tưởng lão đại đuổi ra đó."
"Triệu Kim Ca nhìn cũng ngốc ngốc, phỏng chừng bị dọa rồi, cũng phải, y bộ dạng có giống nam nhân hơn đi nữa, kỳ thật cũng vẫn là song nhi."
"Tưởng lão đại... Ai!"
...
Người trong thôn lúc này đều đã làm về, không có việc gì, liền cùng người ở trong thôn nói chuyện phiếm, mà đối tượng chủ yếu cho bọn họ trò chuyện, không thể nghi ngờ chính là một nhà Triệu Phú Quý.
Triệu Kim Ca bị Tưởng lão đại coi trọng, cũng không biết cuộc sống Triệu gia về sau phải sống như thế nào.
Người trong thôn tán gẫu vẫn luôn né tránh Triệu Lưu thị cùng Triệu Kim Ca, bởi vậy hai người Triệu Lưu thị cùng Triệu Kim Ca căn bản cũng không biết bọn họ đang nghĩ "Sâu xa" như vậy.
Đừng xem đôi mắt Triệu Lưu thị sưng đỏ lợi hại, kỳ thật bà lúc này trong lòng cao hứng rất, lòng tràn đầy đắc ý.
Từ lúc con lớn qua đời, bà ở trong thôn liền thành tồn tại bị người đồng tình, cho nên khiến bà càng không muốn xuất môn, nhưng hiện tại... Bà cảm thấy mình đã có thể mở mày mở mặt.
Triệu Lưu thị đi ra giặt quần áo, không hẳn không có tính toán ở trước mặt các thôn dân khoe khoan một phen.
Kết quả... Bà ở nơi đó giặt quần áo, chờ người khác tới hỏi chuyện nhà bà, lại cố tình không có một người nào đi lên hỏi, thậm chí nguyên bản mấy người đang rửa bát ở bờ sông kia, cũng đều không nói một lời đồng tình liếc nhìn bà một cái, liền rời đi.
Triệu Lưu thị buồn bực cực kì, bà rất muốn giữ chặt những người đó, nói cho bọn họ Kim Ca nhà bà sắp thành thân, còn là kén rể, nhưng tính cách của bà lại làm không được loại chuyện này, chỉ có thể càng thêm rối rắm.
Trong lòng vừa cao hứng lại vừa rối rắm, động tác Triệu Lưu thị giặt quần áo đều dùng lực rất mạnh, Triệu Kim Ca lại hoàn toàn tương phản.
Sau khi Tưởng Chấn nói như vậy, y liền luôn có chút choáng váng, đều không biết nên làm cái gì mới tốt.
Đặc biệt... Tưởng Chấn thế nhưng nói đã sớm muốn đến nhà y sống... Tưởng Chấn thật lâu trước kia, cũng đã thích phải y sao?
Mặc dù vẫn rất không tự tin, nhưng lúc này, Triệu Kim Ca lại rất tin tưởng Tưởng Chấn chắc chắn thích mình, mà sau khi tin điểm này, y liền cảm thấy cao hứng đến trái tim đều như muốn từ trong lồng ngực nhảy ra ngoài.
Triệu Kim Ca đột nhiên cảm thấy, lúc trước đem Tưởng Chấn từ trong sông cứu ra, sau lại bưng cháo cho hắn giúp hắn sống sót là chuyện y đời này làm chính xác nhất.
"Triệu Kim Ca trước kia làm việc rất lưu loát? Lúc này lại luôn bất động."
"Bộ dáng Triệu Lưu thị giặt quần áo, như là hận không thể đem quần áo xé luôn."
"Bọn họ phỏng chừng trong lòng đều không dễ chịu, thật đáng thương a..."
...
Người trong thôn đối với gười Triệu gia càng đồng tình.
Bọn họ tuy rằng thích xem náo nhiệt của người khác, tuy rằng có đôi khi lắm mồm lại bát quái, nhưng sau khi thật sự cảm thấy người Triệu gia đáng thương, lại cũng không có ai đi lên vạch vết sẹo của người Triệu gia.
Vì thế... Triệu Lưu thị đều đem quần áo giặt xong, cũng không có người nào đi đến cùng bà hỏi thăm chuyên của Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca.
Triệu Lưu thị trong lòng buồn bực cực, nhưng cuối cùng chỉ có thể nghẹn khuất trở về nhà.
Bất quá, chờ bà nhìn thấy đồ vật Tưởng Chấn đưa bà, liền lại cao hứng lên.
Trước kia khi bà thành thân, Triệu Phú Quý cũng có đưa bà một cái vòng tay, nhưng sau này trong nhà thiếu tiền, vòng tay kia tự nhiên cũng liền bán đi, thế cho nên bà trước kia trang sức bình thường đều không có.
Nhưng hiện tại, bà lại có một cái vòng tay.
"Cha đứa nhỏ, vòng tay này thật ra đẹp hơn cái lúc trước ngươi mua cho ta đó." Triệu Lưu thị đem vòng tay mang ở trên cổ tay của mình, cho Triệu Phú Quý xem.
"Cái vòng tay kia của ta to hơn!" Triệu Phú Quý bất mãn nói, ông lúc trước mua vòng tay cho Triệu Lưu thị, chính là mua cái lớn nhất trong những cái ông mua nổi!
"To thì tho, nhưng khó coi a!" Triệu Lưu thị nói, vòng tay kia vừa xấu lại vừa thô, mang làm việc không thuận tiện, bà đều không mang nhiều lắm.
Vòng tay Tưởng Chấn đưa tuy rằng có chút nhỏ, nhưng khéo léo xinh đẹp, mang rất vừa tay.
Triệu Lưu thị nhìn vòng tay, thật là càng xem càng thích, Triệu Phú Quý ở bên cạnh thấy một màn như vậy, sắc mặt đều đen thui, vợ ông, cùng ông khoe khoan đồ vật người khác đưa này tính sao đây?
Nhưng mà Triệu Lưu thị không hề cảm giác được, còn đang liên tiếp khen Tưởng Chấn, hơn nữa cũng đem ra đem son môi Tưởng Chấn đưa luôn, dùng móng tay lấy một chút thoa lên môi, hỏi Triệu Phú Quý có đẹp hay không.
Trời tối thui, một mảnh đen tuyền có cái gì mà đẹp chứ! Triệu Phú Quý hừ hừ hai tiếng.
Lại nói tiếp, Tưởng Chấn kỳ thật cũng là người không có thẩm mỹ, trên tay còn không có tiền gì, cho nên thời điểm chọn son môi cho Triệu Lưu thị, chọn không chỉ là bình thường nhất, còn là giá tiện nghi nhất.
Nếu như đặt ở hiện đại, đưa cho mẹ vợ son môi rẻ nhất, kia liền đừng hòng cưới con gái người ta nữa, nhưng đây là ở cổ đại, Triệu Lưu thị còn là người trước kia ngay cả hộp son môi đều không có.
Vì thế, một hộp son môi như vậy, bà cũng cảm thấy thích không thôi.
Mặt Triệu Phú Quý càng đen, nếu như sớm biết rằng Triệu Lưu thị thích những thứ không thể ăn dùng một chút đều không có ích, ông đã sớm tiêu tiền đi mua một hộp đưa cho bà!
Bất quá... Nếu như ông trước kia đưa Triệu Lưu thị thứ này, Triệu Lưu thị sợ rằng sẽ sinh khí với ông, ngại ông tiêu loạn tiền.
Triệu Lưu thị lưu luyến không rời thoa son môi lên môi sau khi lên giường ngủ, còn càng không ngừng nhắc tới Tưởng Chấn, mà bên kia, Triệu Kim Ca cũng đang nhớ thương Tưởng Chấn.
Hôm nay buổi tối, Tưởng Chấn có thể đến đây hay không?
Triệu Kim Ca đứng ngồi không yên, sợ Tưởng Chấn cho rằng mình đã ngủ liền không đến nữa, cuối cùng dứt khoát mở cửa sổ chờ.
Kỳ thật... Y đêm qua cũng mở cửa sổ chờ, hi vọng Tưởng Chấn có thể đến tìm mình, kết quả y chờ một đêm, cũng không đợi được Tưởng Chấn, sau đó liền mơ mơ màng màng ngủ mất.
Vì thế, thời điểm sáng hôm nay y dậy kỳ thật vẫn cảm thấy thấp thỏm, chỉ sợ Tưởng Chấn chỉ tùy tiện nói vậy thôi, kỳ thật hôm nay cũng không tính toán đến nhà y cầu hôn.
Y treo trái tim, cho đến khi từ chỗ Vương Ngư Nhi biết được Tưởng Chấn lên thị trấn, mới rốt cuộc thả xuống, mà lúc này, tim y đã thả xuống rồi nhưng lại nhảy đặc biệt nhanh.
Tưởng Chấn tối nay nếu như không đến chiếm chút tiện nghi, kia hắn liền không phải Tưởng Chấn.
Chỉ là nghĩ mình hôm nay tựa hồ ở Triệu gia ném một cái bom, sợ Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị tâm tình kích động quá nên ngủ muộn, hắn cũng liền không dám đến sớm, nên cuối cùng đến so với bình thường trễ hơn rất nhiều.
Thời điểm hắn tới, ban đầu còn lo lắng Triệu Kim Ca đã ngủ, không nghĩ lại nhìn thấy cửa sổ Triệu gia lại mở...
Tưởng Chấn dễ dàng vào phòng của Triệu Kim Ca, sau đó đóng cửa sổ.
"Kim Ca, có nhớ ta hay không?" Tưởng Chấn thấp giọng hỏi, thuận tiện bổ nhào lên giường, đè ở trên người Triệu Kim Ca.
Triệu Kim Ca bị Tưởng Chấn làm cho hoảng sợ, thân mình né tránh, kết quả ván giường vốn đã không quá vững chắc, lập tức phát ra tiếng "kẽo kẹt", làm hai người giật nảy mình.
"Ngươi... Ngươi tránh ra chút." Cảm giác được cả người Tưởng Chấn nằm ở trên người của mình, khuôn mặt Triệu Kim Ca lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đỏ lên.
Này... Này... tư thế này không đúng.
"Như vậy rất tốt... Hơn nữa ta hiện tại động, giường cũng sẽ động." Tưởng Chấn lại nói, giường của Triệu Kim Ca bất quá chỉ làm từ tấm ván gỗ, chất lượng rất kém, trở mình đều có thanh âm.
Lại nói tiếp, trước khi thành thân, hắn tốt nhất vẫn nên mua một chiếc giường vững chắc trở về thì tốt hơn, bằng không về sau làm việc rất không thuận tiện.
Triệu Kim Ca đỏ cả khuôn mặt, thật sự không dám động, Tưởng Chấn thấy bộ dạng này của y, liền cúi đầu, hướng tới Triệu Kim Ca miệng mà hôn.
Trước đó Tưởng Chấn không ít lần hôn Triệu Kim Ca, nhưng vẫn đều hôn rất đơn thuần, nhiều hơn lại chưa có làm, cho dù cùng Triệu Kim Ca nằm chung ở trên giường, nhiều nhất cũng chỉ sờ mấy lượt, vẫn ở trong phạm vi Triệu Kim Ca có thể thừa nhận.
Nhưng lần này... Tưởng Chấn đem đầu lưỡi vói vào trong miệng Triệu Kim Ca.
Triệu Kim Ca im lặng nằm cho Tưởng Chấn hôn, kết quả Tưởng Chấn thế nhưng không có giống bình thường tùy tiện hôn vài cái, mà lại vừa cắn vừa liếm môi y.
Trước đó Tưởng Chấn cũng đã liếm qua, liếm thì liếm đi... Triệu Kim Ca vẫn không động, không nghĩ đúng lúc này, Tưởng Chấn đột nhiên dùng đầu lưỡi cạy miệng y ra, sau đó đem đầu lưỡi vói vào trong miệng y.
Này... Này... Tưởng Chấn đang làm cái gì đó?
Triệu Kim Ca cả người đều ngốc lăng, theo bản năng muốn ngậm miệng, kết quả không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi Tưởng Chấn.
Tưởng Chấn đây cũng là lần đầu tiên cùng người khác hôn nồng nhiệt kiểu Pháp, đang hăng say đâu, liền bị cắn một cái, lập tức phát ra một tiếng "Tê", đồng thời nghiên về phía bên cạnh.
"Bang đương!" Ván giường nhất thời phát ra thanh âm vang dội, tựa hồ, còn có một chỗ nứt ra?
Tưởng Chấn nhìn ván giường đã gãy phía dưới đầu gối của mình, khóe miệng giật giật.
"Kim Ca, làm sao đó?" Triệu Lưu thị vẫn ngủ không được, nghe được trong phòng con mình có động tĩnh, liền nhịn không được hô một tiếng.
"Nương, ta không sao, chỉ là... Chỉ là ngủ không được." Triệu Kim Ca nói, y lôi kéo tay Tưởng Chấn, cảm thấy cực áy náy... Y như thế nào lại cắn Tưởng Chấn đâu?!
Tưởng Chấn không có bị y cắn chảy máu đi?
Triệu Kim Ca ứng phó Triệu Lưu thị rồi, đang muốn đi xem tình huống của Tưởng Chấn, liền lại bị ngăn chặn miệng, y lần này ngay cả động đều không dám động, rất sợ không cẩn thận lại cắn phải Tưởng Chấn, cũng chỉ yên lặng nằm, tùy ý đầu lưỡi Tưởng Chấn ở trong miệng của mình tàn sát bừa bãi.
Tưởng Chấn gia hỏa này thế nhưng ăn nước miếng của y, này... thật không tốt?
Triệu Kim Ca cảm thấy có điểm không tốt, nhưng không thể phủ nhận, y lại rất thích cảm giác như vậy, Tưởng Chấn đối với y như vậy, khiến y có loại cảm giác mình được Tưởng Chấn quý trọng yêu thích.
Đầu lưỡi Tưởng Chấn tuy rằng bị cắn một cái, nhưng Triệu Kim Ca đến cùng vẫn rất khẩu hạ lưu tình, bởi vậy cũng không có trở ngại nhiều, hiện tại cũng liền có thể hảo hảo hôn Triệu Kim Ca một trận.
Thân thể Triệu Kim Ca đều cứng còng, vài lần còn ngừng hô hấp, thật sự rất có ý tứ... Nguyên bản Tưởng Chấn còn rất lo lắng cho kỹ thuật không tốt của mình, hiện tại... Hắn đột nhiên phát hiện mình kỳ thật căn bản không cần lo lắng.
Cùng Triệu Kim Ca cái gì cũng không biết so với, kỹ thuật của hắn tuyệt đối tốt không gì sánh bằng!
Tưởng Chấn trước đó vài ngày vẫn rất bận rộn, lúc này ít nhiều có chút mệt mỏi, huống chi hắn hiện tại cũng không có khả năng cùng Triệu Kim Ca làm đến cuối cùng. Bởi vậy hôn đủ, hắn liền nói: "Ngủ đi."
Nói xong rồi, hắn trở người, còn thật sự liền lập tức ngủ.
Trước đó vài ngày vẫn ngủ ở trên thuyền, hắn ít nhiều có chút không quen, hiện tại cuối cùng cũng được ngủ trên giường bằng phẳng!
Tuy rằng ván giường hỏng một chút, nhưng giường này là do mười mấy khối ván giường hợp lại nên ảnh hưởng cũng không lớn.
Tưởng Chấn ngủ rất ngon, nhưng Triệu Kim Ca lại không giống vậy, y bị Tưởng Chấn chà đạp như vậy, lại ngủ không được.
Ngủ không được Triệu Kim Ca cứ như vậy ở trên giường ngốc ngốc nằm thật lâu, cuối cùng mới nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau sáng sớm, Triệu Kim Ca liền bị tiếng đập cửa của Triệu Lưu thị đánh thức.
"Kim Ca, nhanh dậy mau, đi gọi Tưởng Chấn đến ăn cơm." Triệu Lưu thị ở ngoài phòng hô.
Triệu Kim Ca lập tức thanh tỉnh lại, sau đó liền chống lại đôi mắt của Tưởng Chấn cũng đồng thời mới tỉnh dậy bên người mình.
"Kim Ca dậy nhanh lên, ngươi hôm nay như thế nào lại thức dậy trể như vậy? Nếu như Tưởng Chấn đói bụng thì làm sao đây?" Triệu Lưu thị lại gọi: "Nhanh đi gọi người!"
Triệu Kim Ca: "..."
Tưởng Chấn: "..."
Tưởng Chấn đến cùng cũng không dám trực tiếp mở cửa đi ra ăn điểm tâm, chỉ có thể vụиɠ ŧяộʍ từ trong cửa sổ đi ra ngoài, trở lại chỗ ở của mình, lại đợi Triệu Kim Ca đến gọi mình đi ăn cơm.
Này cũng quá phiền toái, thật sự hi vọng có thể nhanh chóng thành thân.
Triệu Lưu thị bởi vì Tưởng Chấn nói về sau sẽ đến ăn cơm, buổi sáng hôm nay làm cháo rất đặc, còn đặ biệt làm hai món ăn.
Bà bình thường rất rảnh rang, nên có không ít thời gian nghiên cứu đồ ăn, nên đồng dạng dưới tình huống thiếu dầu thiếu muối, bà làm đồ ăn lại ngon hơn nhiều so với Tưởng Chấn, tỷ như bàn măng tây muối kia, liền giòn giòn rất là khai vị.
Tưởng Chấn một hơi uống hai chén cháo, lại kiên trì đem lương thực của mình chuyển đến Triệu gia, còn lưu lại cho Triệu Lưu thị một chút cá mặn và rong biển, lúc này mới gọi Vương Hải Sinh dây xuất môn.
Mà chờ hắn xuất môn xong, Triệu Lưu thị lại đem rau xanh cắt nhỏ, sau đó bắt đầu cho gà con vịt con ăn, bà còn đem chút nước cháo còn lại trong nhà, cũng bưng cho chúng nó.
Này đó gà con vịt con trưởng thành lại có thể bán lấy tiền, bà nhất định phải hầu hạ tốt cho chúng nó!
Triệu Lưu thị chỉ cần vừa nghĩ đến tất cả chuyện mình đang làm này, đều là vì cháu nội tương lai của mình, toàn thân liền tràn ngập nhiệt tình. Đồng dạng rất nhiệt tình, còn có Triệu Phú Quý cùng Triệu Kim Ca.
Nghĩ tốt nhất có thể kiếm nhiều chút tiền làm lễ hỏi, hai người Triệu Kim Ca cùng Triệu Phú Quý sáng sớm liền xuất môn bắt đầu đi làm việc.
Người đều đi, Triệu gia liền chỉ còn lại một mình Triệu Lưu thị hầu hạ một đám vịt, lúc này cuối cùng có người cùng bà quan hệ không tệ tới cửa.
Người kia không tốt vừa đến liền đâm vào vết sẹo của Triệu Lưu thị, liền nói lên vịt: "Này đó vịt là do Tưởng lão đại đem đến?"
"Đúng vậy." Triệu Lưu thị gật gật đầu.
"Ngươi đây là... đang nuôi vịt cho Tưởng lão đại?" Người kia lại hỏi, bà không cảm thấy Tưởng Chấn sẽ hảo tâm đưa cho Triệu Lưu thị một đám vịt con, theo dự đoán... Hắn chính là bảo Triệu Lưu thị giúp nuôi lớn.
"Đúng vậy." Triệu Lưu thị gật gật đầu, người kia nói không sai, bà xác thực là đang nuôi vịt cho Tưởng Chấn, đồ của bà cùng Triệu Phú Quý, về sau không phải đều là của Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca sao?
"Ta nói với ngươi, Tưởng Chấn cũng thật không tệ, hắn hôm qua..." Triệu Lưu thị nâng cổ tay lên, liền muốn khoe ra vòng tay trên cổ tay của mình.
Kết quả lại đúng dịp, Tưởng Chấn lúc này mang theo hai thùng gỗ trở lại.
Nguyên bản người cùng Triệu Lưu thị nói chuyện nhìn thấy Tưởng Chấn, lập tức chạy thật nhanh, hoàn toàn không nghe rõ Triệu Lưu thị sau đó nói gì. Nguyên bản muốn khoe khoan một chút Triệu Lưu thị cuối cùng chỉ có thể thất lạc nhìn người kia đi xa...
"Nương, ta vào sông mò chút ốc nước ngọt cùng cá nhỏ trở về." Tưởng Chấn nói.
Mọi người đều đã quen thức dậy sớm, Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh ước chừng cỡ bảy giờ liền lên thuyền bận việc, dùng ba bốn giờ bắt được một ít cá không nói, hai đứa nhỏ của Vương Hải Sinh cũng ở bên bờ giúp hắn mò một thùng ốc nước ngọt.
Vịt trưởng thành, sẽ có thể trực tiếp đem cả con ốc nuốt vào trong bụng, chúng nó còn tiêu hóa rất nhanh, nhưng vịt con làm không được, này đó ốc nước ngọt còn muốn Triệu Lưu thị dùng đá đập vỡ mới ăn được, còn chỉ có thể uy năm con vịt bà đã dưỡng một đoạn thời gian đến nay đều đã không còn nhỏ kia, về phần mấy con mới mua kia, tạm thời chỉ có thể uy chút cá nhỏ ruột cá, còn phải cắt nhỏ mới được.
Triệu Lưu thị nhìn thoáng qua, liền phát hiện đồ Tưởng Chấn mang về có một thùng là ốc nước ngọt, còn thùng còn lại là cá nhỏ, bà trong lòng cao hứng, ngược lại đã quên chuyện mình muốn cùng người khoe khoan: "Ngươi để đó, ta lập tức liền đến thu thập, a, vẫn phải chờ chút mới có thể thu thập, ta đi nấu cơm trước."
Vì có Tưởng Chấn ở đây, Triệu Lưu thị trước kia không làm cơm trưa, lúc này tính toán làm cơm trưa, còn tính toán làm phong phú một chút.
Giữa trưa, sau khi Tưởng Chấn dùng thịt hôm qua còn chưa ăn hết cùng mấy món chay ăn Triệu Lưu thị mới làm hai ăn chén cơm lớn, lại nhờ Triệu Lưu thị chuẩn bị một chén cơm cùng một chén đồ ăn, nói là đưa đến cho Triệu Kim Ca.
Triệu Lưu thị cảm động cực, lại cao hứng không thôi.
Tưởng Chấn đối với Kim Ca nhà bà để bụng như vậy, Kim Ca về sau khẳng định có thể sống tốt, bà cũng liền có thể yên tâm!
Chờ ngày mai, bà liền đi hỏi người mù thôn lân cận một chút, xem thử ngày thích hợp thành thân gần nhất là ngày nào.
Việc hôn nhân này, vẫn nên mau chóng làm mới tốt.