Độc Sủng Sửu Phu

Chương 46-50


trước sau

Chương 46. Có người leo cửa sổ

Tưởng Chấn lần này đi đưa cơm cho Triệu Kim Ca, cũng không có đặc biệt tránh người, bất quá từ nhà Triệu Đại Hộ tới gần kênh đào tất cả đều là nhà của gã, cho nên trong thôn bình thường cũng không có người nào qua lại.

Triệu Kim Ca làm việc một buổi sáng, đã có chút mệt mỏi, nhưng nhìn thấy Tưởng Chấn, liền cảm thấy tinh thần của mình lại nâng lên, khóe miệng cũng không tự giác kéo sang hai bên.

Y trước đó đều ở rừng cây vụиɠ ŧяộʍ ăn cơm Tưởng Chấn mang đến, nhưng lần này, y lại có thể ngồi ở bờ ruộng ăn, rất hi vọng người khác có thể nhìn thấy, biết Tưởng Chấn tốt với y.

Nhưng mà... cho dù có người nhìn thấy, cũng rất nhanh bị người khác báo cho biết, bản thân Tưởng Chấn đều là ở Triệu gia ăn cơm.


Hắn là đưa cơm cho Triệu Kim Ca, nhưng cơm được đưa này là cơm của Triệu gia... đây không phải của người phúc ta sao?

Căn bản không có người nào hâm mộ Triệu Kim Ca.

Triệu Kim Ca cùng Triệu Lưu thị giống nhau có chút buồn bực, ngược lại Tưởng Chấn cũng không có xem nặng.

Hắn vẫn luôn không để ý ánh mắt người khác, có rảnh đi quan tâm người trong thôn suy nghĩ cái gì, hắn còn không bằng dành thời gian kiếm thêm chút tiền.

Nơi này cũng không phải là xã hội hòa bình hiện đại, ở hiện đại cho dù nghèo không chịu nổi cũng có thể tìm trung tâm cứu tế ăn cơm no, còn ở nơi này nếu như trên tay không có tiền thì có khả năng sẽ đói chết.

Tiền trên tay quá ít, hắn tóm lại không có biện pháp an tâm xuống.

"Ta buổi chiều muốn lên huyện thành." Thấy Triệu Kim Ca đã ăn không sai biệt lắm, Tưởng Chấn nói với Triệu Kim Ca.


"Đi làm cái gì?" Triệu Kim Ca có chút khó hiểu.

"Đi bán đồ vật, ngươi yên tâm, ta buổi tối liền trở lại." Tưởng Chấn cười cười với Triệu Kim Ca.

Tưởng Chấn muốn lên huyện thành bán là rong biển và cá mặn hắn còn thừa lại, còn có cá sáng nay vừa bắt được.

Hắn sớm đã có quyết định này, rong biển hôm qua cũng đã ngâm nở rồi, hàng hóa cũng đã chuẩn bị xong, sau khi tạm biệt Triệu Kim Ca, liền mang theo Vương Hải Sinh xuất môn.

Khi bọn họ đến huyện thành, vừa lúc đuổi kịp chợ chiều ở huyện thành. Hiện tại rất nhiều người đều ăn cơm chiều lúc bốn năm giờ chiều, mà trước đó, trong số bọn họ có sẽ ở trên đường mua đồ ăn.

Tưởng Chấn đem thuyền neo ở phụ cận bến tàu, cũng giống như khi ở phủ thành trước đó, bắt đầu một văn tiền một nắm rong biển, như vậy bán tới.


Người huyện thành ít hơn so với phủ thành, nhưng vẫn sẽ có người đến mua, chung quy một văn tiền thật sự rất ít, mà một khi người lại đây mua nhiều, xuất phát từ tâm lý theo đám đông, cho dù có chút người kỳ thật cũng không muốn mua nhưng bọn họ cũng sẽ lại xem thử.

Nếu đến nhìn... Không thiếu được liền có người muốn mua.

Tuyệt đại đa số người đều là đến mua rong biển, nhưng cũng có người mua cá mặn mắc tiền, cá tươi đồng dạng cũng bán không tệ...

Ở hiện đại, cá nước biển sẽ đông lại bán, nhưng cá nước ngọt đều sẽ bán sống, chung quy cá chết hương vị cũng không tốt, sẽ rất tanh, nhưng hiện tại không vậy.

Người hiện tại, cơ bản đều bán cá chết.

Bọn họ bắt cá chất chồng lên nhau trên đường bán, chẳng sợ ban đầu cá còn sống, nhưng không qua bao lâu cũng sẽ chết, mà này cũng là chuyện không có biện pháp khác, hiện tại lại không giống hiện đại có vòi nước nếu xả nước ra một cái là được, còn có ống dưỡng khí có thể bơm dưỡng khí vào trong nước, làm một cái thùng cực lớn...
Đầu năm nay ngươi nếu như làm một cái thùng gỗ lớn bán cá sống, thùng gỗ này chuyển đến chuyển đi cũng đã rất phiền toái... Cho nên trừ những kẻ có tiền chú ý đến, mọi người mua bán bình thường đều là cá cá.

Nhưng Tưởng Chấn bán chính là cá còn sống.

Hắn cùng Vương Hải Sinh buổi sáng bắt được cá sống có thể bán cũng không có nuôi ở trên thuyền, mà là nuôi ở trong lưới đánh cá, thả ở sau thuyền cam đoan chúng nó sẽ không chết, đợi đến huyện thành, lại lấy từng con ra bỏ vào trong thùng gỗ bán.

Hiện tại, cá vẫn rất vui vẻ mạnh khỏe.

Vương Hải Sinh đã có thể thuần thục bán rong biển, Tưởng Chấn liền phụ trách tính tiền với bán cá mặn cùng cá tươi.

Cá tươi sống vẫn là có rất nhiều người ưa chuộn, trong lúc nhất thời, đúng là bán rất không tệ.

Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh là huyện thành đầu một cái bán cá sống cùng phao khai rong biển, cho nên cổ động người rất nhiều, hôm nay bán một buổi chiều, đúng là bán tam lượng bạc, cũng chính là nói lại kiếm ba lượng.
Tuy rằng rong biển bán càng nhiều, nhưng tiền chủ yếu vẫn là bán cá bán đi ra, bất quá rong biển phí tổn thấp, cá mặn phí tổn cao, thật muốn nói lợi nhuận, phỏng chừng rong biển càng tốt.

"Là các ngươi?" Một thanh âm vang lên, Tưởng Chấn ngẩng đầu, liền phát hiện một thương nhân lúc trước cùng bọn họ đi nhập hàng hải sản đang đứng ở trước mặt bọn họ.

"Phương pháp bán nàu của các ngươi ngược lại không tệ." thương nhân hàng hải sản nọ nhìn rong biển trước mặt Vương Hải Sinh nói, bộ dáng như có suy nghĩ, không thể nghi ngờ, sau khi hắn trở về cũng sẽ chiếu theo mà học, sau đó cũng bán như vậy.

Biện pháp này rất đơn giản, rất dễ bị người học đi... Tưởng Chấn biết mình về sau tốt nhất vẫn nên nghĩ biện pháp làm sinh ý khác, đương nhiên, trước phải có tiền vốn.
"Hàng các ngươi bán thế nào?" thương nhân hàng hải sản nọ lại hỏi.

"Bán sạch." Tưởng Chấn rốt cuộc trả lời.

Thương nhân hàng hải sản nọ nghe vậy, kinh ngạc nhìn Tưởng Chấn, lợi nhuận hàng hải sản cũng ổn, nhưng bọn họ kiếm tiền cũng không phải đặc biệt nhiều, nguyên nhân chủ yếu là vì không có biện pháp bán ra nhiều.

Nhưng hiện tại, hai người này nhập hàng thế nhưng bán sạch?

Thương nhân hàng hải sản nọ có chút ghen tị, chỉ là trừ ghen tị, hắn cũng làm không được gì khác, thật muốn hắn tìm thuyền đi nơi khác bán, hắn cũng là không muốn.

Tưởng Chấn ở huyện thành bán một buổi chiều, hàng hải sản còn lại cũng đã bán không sai biệt lắm, ngày mai lại đến bán một lần, phỏng chừng liền có thể bán hết.

Hắn thu thập đồ vật, tranh thủ trước khi trời tối trở lại thôn Hà Tây.
Thời điểm Tưởng Chấn đến Triệu gia, đã qua thời gian người Triệu gia ăn cơm chiều trước kia, nhưng người Triệu gia đều còn chưa động đũa, nhìn thấy Tưởng Chấn trở lại, Triệu Lưu thị mới đem tất cả đồ ăn đặt ở trên giá chưng giữ ấm bưng đi ra, sau đó tiếp đón Tưởng Chấn vào ăn cơm.

Triệu Lưu thị là người nội hướng cẩn thận, trên việc làm cơm cũng rất vui vẻ tốn tâm tư.

Hiện tại chính là thời điểm tốt để ăn tỏi, đương nhiên, tỏi này cũng không phải chỉ tép tỏi, mà là chỉ cả củ tỏi.

Triệu Lưu thị nhổ một ít tỏi, cắt gốc, bỏ vào trong cá mặn chưng, lá tỏi thái nhỏ, làm một chậu lá tỏi đậu hủ, trừ đó ra, bà còn dùng rau trộn rong biển, xào một bàn bắp cải, thậm chí...

"Đây là cái gì?" Tưởng Chấn có chút tò mò nhìn một món ăn trên bàn, đó là một đĩa rau dại xào, nhưng bên trong tựa hồ còn có gì khác.
"Ta chọn một ít ốc nước ngọt, lấy đầu ốc nước ngọt xào rau dại." Triệu Lưu thị nói. Bà thấy có rất nhiều ốc nước ngọt, liền nấu một ít, sau đó dùng châm đem thịt ốc nước ngọt lấy ra hết.

Đuôi ốc nước ngọt bà lấy đến uy vịt con, đầu ốc nước ngọt lại lấy đến xào rau, coi như là thêm chút đồ mặn vào trong thức ăn.

Tưởng Chấn trước kia khi cùng chiến hữu ăn khuya thường sẽ chọn ăn ốc nước ngọt, nhưng đều sẽ cắt đuôi toàn bộ ốc nước ngọt, bản thân đem thịt hút ra mà ăn, nên cũng chưa từng nếm thử chỉ riêng đầu như vậy đâu... đây tuyệt đối là một công trình to lớn.

"Ốc nước ngọt tương đối nhỏ, nếu như có ốc đồng, vậy thịt liền nhiều hơn." Triệu Lưu thị lại nói, sông nơi này ốc nước ngọt đều chỉ cỡ móng tay, nhưng trong ruộng nước sẽ có ốc đồng, ốc đồng đó lớn nhất thậm chí có thể cỡ như trứng gà, thịt cũng tương đối nhiều.
Bữa cơm này, Tưởng Chấn ăn phá lệ vừa lòng.

Sau khi hắn xuyên việt đến cổ đại liền luôn ăn uống rất bình thường, cho đến hiện tại, mới xem như được ăn ngon, nhất thời cảm thấy mình đến Tưởng gia ăn cơm là một quyết định quá chính xác.

Đợi về sau có tiền, hắn nhất định phải mua nhiều thêm gia vị cho Triệu Lưu thị.

Ăn xong cơm trời cũng đã tối, Triệu gia liền đốt đèn dầu nhỏ, tối như mực cái gì cũng thấy không rõ, dưới loại tình huống này muốn tán gẫu cũng khó, Tưởng Chấn liền nhanh chóng cáo từ.

Buổi tối hôm nay, Tưởng Chấn lại leo vào phòng Triệu Kim Ca.

"Ván giường còn chưa đổi?" Sờ sờ giường, Tưởng Chấn hỏi.

Triệu Kim Ca sửng sốt, lập tức có chút ngượng ngùng: "Ta quên..."

"Không đổi thì không đổi đi, chờ qua vài ngày, ta liền đi kiếm chút gỗ, sau đó làm một cái giường rắn chắc hơn, bằng không rất không thuận tiện." Tưởng Chấn nói.
Triệu Kim Ca cũng không phải hoàn toàn không biết gì, nghe thấy Tưởng Chấn như vậy nói, nhất thời đỏ mặt.

Ngày hôm sau tan tầm trở về, y còn đặc biệt đem khối ván giường bị gãy trong phòng của mình lấy ra, sau đó đem ván giường còn lại xếp lại ngay ngắn.

"Ván giường đang êm đẹp, như thế nào đột nhiên gãy? Khó hiểu a." Triệu Lưu thị nhìn ván giường có chút khó hiểu.

"Ta không cẩn thận dùng chút lực..." Triệu Kim Ca cúi đầu, lúng túng nói.

"Cũng phải, ván giường này dùng cũng đã có chút lâu." Triệu Lưu thị nói: "Đúng rồi Kim Ca, ta và cha ngươi đã ăn cơm chiều rồi, chờ chút Tưởng Chấn đến, hai người các ngươi liền cùng nhau ăn đi, không cần chờ chúng ta cũng không cần chừa cơm cho chúng ta."

"Nương, các ngươi có chuyện gì sao?" Triệu Kim Ca hỏi.

Triệu Lưu thị vui sướng: "Chúng ta muốn đến thôn kế bên tìm người mù hỏi ngày thích hợp thành thân." Bên này chọn ngày hoàng đạo thành thân đều phải hỏi người, mà người biết tính ngày, bình thường đều là người mù.
Sư phụ là người mù, hắn thu đồ đệ cũng thu người mù, này kỳ thật cũng là cho mấy người mắt mù một con đường kiếm sống.

"Ân." Triệu Kim Ca ứng lời.

"Chúng ta buổi tối nói không chừng sẽ không trở lại, cha ngươi có một bằng hữu ở bên đó, đến lúc đó chúng ta có khả năng sẽ ở nơi đó ở một đêm." Triệu Lưu thị lại nói. Bà cùng Triệu Phú Quý lần này trừ đi hỏi người mù ngày hoàng đạo, còn muốn đến bên kia đặt hai chiếc giường và mấy thứ gia cụ, mà bằng hữu kia của Triệu Phú Quý chính là làm thợ mộc, bọn họ nếu như trì hoãn quá muộn, liền sẽ không trở lại ở nhà ông ta nghỉ một đêm.

Triệu Kim Ca lại đáp lời, hai người Triệu Lưu thị cùng Triệu Phú Quý hiện tại mới cùng nhau ra cửa.

Bọn họ đến thôn, thôn nhân cũng không hiểu rõ lắm về thôn Hà Tây, nhiều nhất mơ hồ nghe được qua vài câu đồn đãi Tưởng lão đại rất lợi hại, cho nên thời điểm hai người Triệu Lưu thị cùng Triệu Phú Quý đi hỏi ngày, người mù nọ phi thường bình tĩnh, sau đó liền cho ra ba ngày.
Bình thường nhân gia đến hỏi ngày thành thân, đều chọn mấy ngày tốt vào tháng sau, nhưng Triệu gia lại luôn cường điệu càng nhanh càng tốt, người mù nọ liền cho ra ba ngày gần nhất.

Một cái là mười hai ngày sau, một cái là một tháng sau, còn một cái thì là hai tháng sau.

Triệu Lưu thị đem ba ngày đó ghi nhớ, cũng đã hạ quyết tâm mười hai ngày sau để cho Triệu Kim Ca cùng Tưởng Chấn thành thân.

Thành thân này vẫn là càng nhanh càng tốt, miễn cho Tưởng Chấn chạy.

Hai người Triệu Lưu thị cùng Triệu Phú Quý hỏi ngày rất thuận lợi, đặt hai chiếc giường cũng thuận lợi, nhưng cuối cùng thời điểm làm gia cụ, lại gặp phải phiền toái.

Trời đã tối, đường đêm thật không dễ đi còn có khả năng sẽ đụng phải rắn, nhưng hai người Triệu Lưu thị cùng Triệu Phú Quý lại vẫn gian nan đi về.
"Bằng hữu đó của ngươi là như thế nào hả? Đem chúng ta trở thành nghèo kiết hủ lậu? Cư nhiên nói còn chưa nói vài câu liền đem người đuổi ra bên ngoài..." Triệu Lưu thị bất mãn nhìn Triệu Phú Quý.

Bà cùng Triệu Phú Quý hai người cảm thấy không thể ủy khuất Tưởng Chấn, liền muốn tìm bằng hữu làm hai loại gia cụ, kết quả vừa vừa vào cửa, mới nói với họ Kim Ca nhà bọn họ muốn thành thân, vợ của bằng hữu Triệu Phú Quý liền khẩn chương đem bọn họ đuổi ra bên ngoài, bằng hữu Triệu Phú Quý thế nhưng cũng không ngăn cản.

Triệu Lưu thị cảm thấy nghẹn khuất cực.

Triệu Phú Quý không lên tiếng.

"Bọn họ không phải sợ chúng ta cùng bọn họ vay tiền sao? Cũng không ngẫm lại, chúng ta lúc trước đều bán đất, cũng không không đến phiền toái bọn họ..." Triệu Lưu thị lại nói.
Bà cùng Triệu Phú Quý đều không muốn phiền toái người khác, lúc trước kỳ thật có thể vay tiền, nhưng sau đó vẫn phải bán, liền cảm thấy không thân chẳng quen vay tiền người ta rất không tốt.

Nhiều năm như vậy, hai người chưa bao giờ phiền toái tới bọn họ, lần này cũng có mang theo tiền làm gia cụ, kết quả thế nhưng bị đuổi ra ngoài.

Triệu Phú Quý trong lòng cũng không dễ chịu, bằng hữu đó của ông cùng ông có chút quan hệ thân thích, khi tuổi trẻ hai người quan hệ vô cùng tốt, ông còn từng giúp đối đại ân, kết quả hiện tại người nọ thế nhưng lại trở mặt không nhận người như vậy...

Chỉ là Triệu Phú Quý không quá biết nói chuyện, cũng chỉ có thể trầm mặc.

"Ngày mai ta lại đi tìm thợ mộc khác. Ván giường trong phòng Kim Ca đều bị nó không cẩn thận đè gãy, khác có thể chờ nhưng giường nhất định phải nhanh chút mua một cái." Triệu Lưu thị nói, đột nhiên lại nhíu mày nhìn phía xa xa: "Cha đứa nhỏ, trong phòng Kim Ca như thế nào có ánh sáng?"
Triệu Phú Quý từ xa nhìn lại, quả nhiên phát hiện trong phòng nhi tử của mình có ánh sáng lộ ra, cửa sổ cũng còn mở.

"Đứa nhỏ này cũng không sợ phí dầu thắp." Triệu Lưu thị có chút đau lòng nói.

Triệu Phú Quý lại ẩn ẩn phát giác không thích hợp, Kim Ca nhà ông, cũng không phải là người buổi tối sẽ đốt đèn.

Ông lôi kéo Triệu Lưu thị không đi về phía trước nữa, đang nghĩ nghĩ, đột nhiên nhìn thấy có bóng người từ cửa sổ có ánh sáng chiếu đến leo vào bên trong, sau đó cửa sổ liền đóng lại.

Này... Này... Triệu Phú Quý bị kinh sợ.

Triệu Lưu thị cũng bị hoảng sợ, như thế nào sẽ có người chui vào phòng Kim Ca nha?

"Chúng ta đi nhẹ chút." Triệu Phú Quý đen mặt, người leo cửa sổ là ai, trong lòng ông không sai biệt lắm đã có phỏng đoán, hiện tại chính là đặc biệt không thoải mái!
Này còn chưa thành thân đâu!

Chương 47. Đụng độ bọn cướp

Chuyện hôm nay Tưởng Chấn làm cũng giống hôm qua.

Hắn sáng sớm liền cùng Vương Hải Sinh đi bắt cá, sau khi bắt cá xong, lại cùng Vương Hải Sinh lên huyện thành, một bên bán cá một bên bán hàng hải sản còn lại.

Hôm nay bọn họ lại bán được hai lượng bạc, đem cá cùng hàng hải sản đều bán không sai biệt lắm, coi như loại bỏ một cọc tâm sự.

Hàng hóa trên tay đã xử lý hết, lại có gần ba mươi lượng tiền vốn, Tưởng Chấn liền cân nhắc đợi mình thành thân, lại đi ra ngoài nhập chút hàng hải sản, thuận tiện xem xem có sinh ý khác có thể làm hay không.

Buổi tối trở lại Triệu gia, Tưởng Chấn liền đem tính toán của mình nói với Triệu Kim Ca, thuận tiện đùa giỡn Triệu Kim Ca một phen.

Bởi vì hai người Triệu Lưu thị cùng Triệu Phú Quý có lẽ sẽ trở về, Tưởng Chấn nếm qua cơm chiều liền trở về chỗ ở của mình trước, chờ cho đến một canh giờ sau, vẫn không đợi được vợ chồng Triệu Phú Quý trở về, hắn mới lại đến Triệu gia.
Hôm nay hai vợ chồng Triệu Phú Quý không ở nhà, hai người sau khi gặp mặt cũng không cần giống như trước ngay cả nói chuyện cũng không dám, cuối cùng song song nằm ở trên giường trò chuyện với nhau.

Nói nói, Tưởng Chấn liền nhắc tới một sự kiện.

Hắn lúc trước ở bờ biển khi cùng hai người Vương Hải Sinh nhặt sò, cũng thuận tiện nhặt một ít vỏ sò bộ dáng coi như độc đáo, bất quá trước đó quên, cũng liền không lấy đến cho Triệu Kim Ca.

Triệu Kim Ca còn chưa thấy qua vỏ sò, rất cảm thấy hứng thú với chúng nó, Tưởng Chấn lập tức liền từ trên giường bò dậy, muốn đi về nhà lấy.

Tuy rằng Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị đã tán thành quan hệ Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca, nhưng có bọn họ ở nhà, ban ngày Tưởng Chấn tóm lại cũng không tiện cùng Triệu Kim Ca thân thiết nói chuyện tặng lễ vật, cho nên có chút đồ vật, vẫn nên buổi tối đưa tương đối dễ.
Triệu Kim Ca cảm thấy rất phiền toái, nhưng Tưởng Chấn một chút đều không cảm thấy phiền toái, liền như vậy đi lấy vỏ sò, mà Triệu Kim Ca liền đốt đèn ở trong phòng chờ hắn.

Buổi tối, trong thôn hoàn toàn không có người, cho nên bọn họ cũng không cho rằng sẽ bị người nhìn thấy, nhưng cố tình...

Triệu Phú Quý ở trong đêm tối cầm tay Triệu Lưu thị, cứ cảm thấy có chút thở không thuận.

Ông cũng hi vọng Triệu Kim Ca có thể nhanh chóng cùng Tưởng Chấn thành thân, chung quy ông phi thường vừa lòng với Tưởng Chấn, nhưng dù vậy, nhìn thấy có Tưởng Chấn leo cửa sổ của con mình, ông vẫn rất buồn bực.

Tưởng Chấn thế nhưng... Liền không thể đợi thêm vài ngày sao?!

Triệu Lưu thị hiện tại đã hồi thần, cũng sinh khí.

Kim Ca nhà bà còn chưa cùng Tưởng Chấn thành thân đâu, Tưởng Chấn như thế nào có thể như vậy!
Hai người chậm rãi đi về phía nhà mình, dọc theo đường đi, Triệu Lưu thị còn càng nghĩ càng rối rắm.

Bà đột nhiên nghĩ đến, bà lúc trước có một ngày buổi tối ngủ không được, từng nhìn thấy Tưởng Chấn ở phụ cận nhà mình lắc lư... Lúc ấy bà còn tưởng Tưởng Chấn là muốn đến nhà bà trộm đồ cướp vật, hiện tại xem ra... Tưởng Chấn hoàn toàn không phải đến trộm cướp đồ gì mà là đến trộm người!

Trách không được khi đó Kim Ca lại cứ vì hắn nói chuyện!

Triệu Lưu thị càng nghĩ càng buồn bực, sau đó lại nghĩ tới đến một sự kiện...

Hôm nay Kim Ca từ trong phòng của mình lấy ra một tấm ván giường gãy, buổi tối hôm trước trong phòng Kim Ca còn có động tĩnh...

Tướng ngủ của Kim Ca luôn rất tốt, đangn tốt như thế nào có thể sẽ đề gãy ván giường? Cho nên...
song nhi nhà mình, thế nhưng bị người gặm... Triệu Lưu thị tâm tình phức tạp cực.

Tưởng Chấn như thế nào có thể như vậy đâu? Nếu như có hài tử thì phải làm sao đây? Nước miếng người trong thôn đều có thể dìm chết Kim Ca đó!

Bất quá, Kim Ca nhà bà thế nhưng cũng có người nửa đêm đến leo cửa sổ... Triệu Lưu thị không biết vì sao, sinh khí rất nhiều lại vẫn có chút cao hứng.

Mà hiện tại, hai người Triệu Lưu thị cùng Triệu Phú Quý, chạy tới bên cửa sổ Triệu Kim Ca.

"Kim Ca, ngươi hôn ta một cái, ta liền đem nó tặng cho ngươi." Tưởng Chấn cầm một cái vỏ sò nói với Triệu Kim Ca, hắn kỳ thật là người rất cảnh giác, chỉ là hiện tại ngồi ở trên giường Triệu Kim Ca, ôm eo Triệu Kim Ca, nếu như dưới loại tình huống này hắn còn có thể cảnh giác giống như bình thường vậy liền là thánh nhân.
Hắn đương nhiên không có khả năng là thánh nhân, khụ khụ, hiện tại hắn còn cứng đó...

Triệu Kim Ca từ lúc cha nương đồng ý hôn sự của y cùng Tưởng Chấn, ở trước mặt Tưởng Chấn liền phóng khoáng hơn rất nhiều, hiện tại Tưởng Chấn bảo y hôn hắn một cái, y cũng liền hôn thật.

Nhưng mà Tưởng Chấn vẫn không hài lòng: "Không thể hôn như vậy, ngươi phải hôn môi, đầu lưỡi vươn đến." Tưởng Chấn hướng dẫn từng bước.

Triệu Kim Ca còn chưa có động tác, cửa sổ y đột nhiên liền bị gõ vang, bên ngoài còn truyền đến tiếng ho khan của Triệu Phú Quý.

Đang nghĩ nên nghe Tưởng Chấn nói hôn Tưởng Chấn một cái hay không Triệu Kim Ca cứng lại rồi, chính là Tưởng Chấn cũng bị kinh hách.

Hơn nửa đêm chạy đến trong phòng lão bà tương lai bị cha vợ mẹ vợ bắt được... Này tuyệt đối là chuyện sẽ chọc tức cha vợ.
Tưởng Chấn bị tống xuất khỏi Triệu gia, hai người Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị một câu nói năng cũng không nới với hắn, nhưng hắn vẫn có loại cảm giác mình có khả năng sẽ xui xẻo.

Hắn dự cảm là đúng, sau khi đem Tưởng Chấn mời đi rồi, hai vợ chồng Triệu Phú Quý an vị ở trước mặt Triệu Kim Ca thẩm vấn: "Là lúc nào bắt đầu?"

"Tháng trước..." Triệu Kim Ca nói.

Tháng trước, đó chính là lúc Tưởng Chấn còn chưa có đi ra buôn bán hàng hải sản... Đứa nhỏ nhà mình cùng Tưởng Chấn thế nhưng...

Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị đều trầm mặc xuống. Bọn họ rất vừa lòng với Tưởng Chấn, nhưng hiện tại...

"Lại qua mười hai ngày liền thành thân cũng quá nhanh đi, vẫn là ngày hai tháng sau tương đối tốt." Triệu Phú Quý nói.

Triệu Lưu thị cũng gật đầu tán đồng: "Phải a, thành thân không thể quá gấp gáp, vẫn nên chờ hai tháng tốt hơn."
Hai người liền định như vậy, nhưng một lát sau, Triệu Lưu thị lại nói: "Hai tháng cũng quá lâu, đêm dài lắm mộng..."

"Một tháng đi, một tháng sau lại thành thân." Triệu Phú Quý nói, nhịn không được nhìn thoáng qua bụng Triệu Kim Ca... cho dù có, lại qua một tháng chắc cũng nhìn không ra?

Ngày hôm sau, Tưởng Chấn liền bị Triệu Lưu thị nguyên bản hận không thể qua vài ngày để cho hắn cùng Triệu Kim Ca thành thân báo cho biết, hôn sự của bọn họ một tháng sau mới sẽ làm.

Cùng lúc đó, Triệu Lưu thị còn tỏ vẻ, trước khi chưa thành thân, vợ chồng son tốt nhất vẫn nên đừng gặp mặt, cho nên về sau bà sẽ đưa cơm cho Tưởng Chấn, cũng không để Tưởng Chấn đến nhà bọn họ ăn, ngay cả đưa cơm trưa cho Triệu Kim Ca, cũng do bà đi.

Về phần buổi tối... Triệu Lưu thị nói là muốn dạy Triệu Kim Ca một vài sự tình, liền trực tiếp ngủ ở trên giường trúc trong phòng Triệu Kim Ca.
Hiện tại thời tiết đã nóng lên, cho dù xuyên một kiện đơn y cũng sẽ không bọ lạnh, ngủ giường trúc ngược lại cũng không thành vấn đề.

Tưởng Chấn: "..."

Sớm biết rằng tối đó hắn liền nhịn một chút, nghe nói vốn hơn mười ngày liền có thể thành thân, này xem biến thành một tháng sau, vậy cũng liền thôi, hắn còn không được gặp Triệu Kim Ca!

Một tháng đó, tháng ngày này phải qua như thế nào?

Bất quá, hắn cũng hiểu được hai vợ chồng Triệu Phú Quý, nếu như hắn có con gái, kết quả có một tên khốn vụиɠ ŧяộʍ leo cửa sổ của con gái mình, hắn cũng khẳng định sẽ sinh khí, sẽ mất hứng.

Hắn thậm chí sẽ không bình tĩnh như vậy, hơn phân nửa sẽ đem tên khốn đó bắt lại đánh một trận.

Lại nói tiếp, nếu không phải hắn trước đó rất thành tâm tới cửa cầu thân, hai vợ chồng Triệu Phú Quý tuyệt đối không có khả năng dễ nói chuyện như vậy, còn mỗi ngày đưa cơm sắc hương vị câu toàn cho hắn.
Miệng lớn ăn sạch cơm Triệu Lưu thị đưa tới, Tưởng Chấn nghĩ nghĩ, quyết định bản thân vẫn nên lại xuất môn một chuyến tốt hơn.

Dù sao hiện tại không thể ăn được Triệu Kim Ca thậm chí gặp Triệu Kim Ca cũng không được, không bằng hắn liền đi ra ngoài làn nữa làm chút sinh ý kiếm chút tiền.

Trước đó hắn thiếu suy xét, chỉ nghĩ đến rắn chắc dùng bền liền mua cho Triệu Kim Ca chút vải thô, nhưng sau này ngẫm lại... thời điểm thành thân đều không một bộ quần áo tốt mà mặc, vậy thì sẽ ủy khuất Triệu Kim Ca.

Tưởng Chấn là người nếu đã quyết định thì sẽ lập tức đi làm, sau khi quyết định như vậy, hắn lập tức liền tìm đến vợ chồng Triệu Phú Quý, nói với bọn họ mình tính toán lại đi nhập chút hàng hải sản trở về.

"Này đều sắp thành thân..." Triệu Lưu thị có chút chần chờ, trước đó Tưởng Chấn đi xa nhà bà cũng không nghĩ gì, nhưng hiện tại bà lại nhịn không được lo lắng.
Bên ngoài rất nguy hiểm a! Thôn bọn họ trước kia có người đi xa, nhưng lại không trở về.

"Còn có một tháng. Hơn nữa ta vốn tính toán tương lai làm sinh ý kiếm tiền, cho dù lần này không đi, qua mấy ngày cũng phải xuất môn." Tưởng Chấn nói.

Triệu Lưu thị nhìn Tưởng Chấn, có chút lo lắng Tưởng Chấn là vì của mình cùng Triệu Phú Quý không để hắn cùng Triệu Kim Ca gặp mặt mới mất hứng, nghĩ nghĩ nói: "Tưởng Chấn a, mấy ngày nay..."

"Trước đó là ta không tốt, làm quá." Tưởng Chấn nói xin lỗi, chuyện hắn leo cửa sổ người khác cũng có chút không thỏa đáng, nếu như nhìn thấy không phải vợ chồng Triệu Phú Quý, sợ rằng Triệu Kim Ca phải thừa nhận rất nhiều đồn đãi.

"Ngươi nói cho Kim Ca một tiếng đi." Triệu Lưu thị nhìn Tưởng Chấn một cái, lại nói, bà kỳ thật cũng không muốn ngăn cản Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca thân cận, chỉ là hai người đến cùng cũng chưa thành thân...
Tưởng Chấn đi gặp Triệu Kim Ca, nói với Triệu Kim Ca chuyện mình muốn rời đi một đoạn thời gian, sau đó ngày hôm sau, liền cùng Vương Hải Sinh rời đi.

Vương Hải Sinh cùng Tưởng Chấn, tạm thời chưa có lấy tiền công, nhưng vợ con hắn có nhà ở, có lương thực ăn, hắn liền đã rất vừa lòng.

Thuyền của hắn tuy rằng thành của Tưởng Chấn, nhưng cuộc sống của hiện tại nhà bọn họ, ngược lại tốt hơn rất nhiều so với trước kia!

Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh lại lần nữa đến làng chài ven biển nọ nhập hàng, hắn nhập hàng hóa cũng giống như lần trước, chỉ là rong biển không nhiều như lần trước, đồng thời, hắn cùng Vương Hải Sinh còn đến bờ biển nhặt năm trăm cân sò.

Sự thật chứng minh, quyết định này của bọn họ phi thường chính xác, bởi vì vừa đến phủ thành, liền có lão bản của một tửu lâu tìm tới của, dùng giá cả một lượng bạc một trăm cân, đem năm trăm cân sò đều mua hết.
Phủ thành bên này, đều ít nhìn thấy hải sản sống, mà lần trước Tưởng Chấn mang theo sò đến, lại càng khiến nơi người này nhận thức được có loại thực vật tương tự trai như vậy, nhưng so với trai lại nhỏ hơn rất nhiều, vỏ ngoài cũng xinh đẹp hơn nhiều.

Như thế liền có tửu lâu phát hiện cơ hội buôn bán, chủ động đến mua sò.

Sò bán hết trước tiên, tiếp đó, Tưởng Chấn lưu lại phủ thành ba bốn ngày, bán đi một ít hàng hải sản trên thuyền, thuận tiện từ phủ thành mua vào các loại hàng hóa về thuyền của mình.

Trừ đó ra, hắn còn đi một chuyến đến tiệm vải mua vải, lại ở phủ thành bên này tìm thợ may tay nghề tốt, bảo người nọ chiếu kích cỡ của mình cùng Triệu Kim Ca làm hai bộ quần áo.

Về phần kích cỡ của Triệu Kim Ca hắn là làm sao mà biết được... Mấy ngày nay hắn không ít lần ấp ấp ôm ôm với Triệu Kim Ca, đều như vậy còn không biết kích cỡ của Triệu Kim Ca thì mới lạ!
Sau khi làm xong hết, Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh liền rời khỏi phủ thành.

Ở phủ thành, có một số hàng hóa tương đối mắc, nhưng có số hàng ngược lại so với địa phương nhỏ tiện nghi hơn nhiều. Tỷ như những thứ như tương, dầu, đường linh tinh, người phủ thành bên này có xưởng riêng, liền so với huyện thành tiện nghi hơn, ở nông thôn, mấy thứ này càng là mua đều mua không được.

Mà hiện tại, ở nông thôn kỳ thật cũng không phải đều là người nghèo, thậm chí mỗi thôn không sai biệt lắm đều có một hai hộ địa chủ hoặc kẻ có tiền.

Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh theo đường sông trước đến một số thôn, bán ra hàng hóa trên thuyền, mà bọn họ chủ yếu ngắm chuẩn khách hàng, chính là mấy địa chủ phú hộ trong thôn.

"Đây chính là vải dệt tốt nhất phủ thành."
"Này rượu này dấm, ngươi ngửi ngửi, đây chính là do xưởng tốt nhất phủ thành bên kia làm ra, mấy trăm năm lịch sử."

"Ta nơi này còn có hàng hải sản, ngươi cũng có thể xem thử."

...

Tưởng Chấn đem thuyền của mình ép buộc thành tiệm tạp hóa loại nhỏ, vì trên tay hắn mang theo hàng hóa so với người bán hàng rong bình thường gánh đòn gánh ở các thôn buôn bán nhiều hơn rất nhiều, chất lượng lại tốt, ngược lại mua rất không tệ, sau đó gặp được một huyện lệnh từ quan hồi hương, càng thêm đem hàng của hắn cho bao trọn.

Huyện lệnh này sống ở nông thôn, dưỡng rất nhiều hạ nhân, trên tay cũng có bạc, ngày ngày xuất môn mua đồ không thuận tiện, hiện tại có người đem đồ đưa đến cửa, cho dù mắc hơn chút ông cũng không để ý.

Một chuyến đi như vậy, cách bọn họ xuất môn đã qua hơn mười ngày, Tưởng Chấn rất mệt, nhưng nghĩ đến lại kiếm gần hai mươi lượng, cả người liền tinh thần hơn.
Tính tính thời gian, Tưởng Chấn không chút do dự quyết định lại đi một chuyến như vậy, mà với quyết định này của hắn, Vương Hải Sinh cũng phi thường tán đồng.

Bọn họ một lần nữa đến làng chài, mà lần này, bọn họ nhập cá mặn cùng rong biển càng ít hơn, lại lấy giá một văn tiền hai cân để người trong thôn đi nhặt sò, cuối cùng mang đi một ngàn cân sò, làm sò trên bờ cát bên này lập tức ít đi rất nhiều.

Thứ như sò này là có thể dưỡng một đoạn thời gian, hơn nữa giá của nó cũng không mắc, cho nên sau khi đem một ngàn cân sò đưa đến phủ thành, Tưởng Chấn nhanh chóng tìm người mua ở tửu lâu hoặc tiệm cơm, cuối cùng bán được mười lượng bạc.

Bọn họ lại ở huyện thành nhập vào rất nhiều hàng, dễ bán nhập nhiều hơn, không dễ bán nhập ít chút, sau đó liền giống như lần trước, đẩy thuyền đến một số thôn để bán.
Có kinh nghiệm lần trước, bọn họ lần này bán càng nhanh, kiếm cũng càng nhiều.

"Không nghĩ tới dây buộc tóc thế nhưng bán đắt như vậy." Vương Hải Sinh đem từng sợi dây buộc tóc chỉnh lý tốt, nhịn không được chậc lưỡi.

Tưởng Chấn nhập một ít dây buộc tóc xinh đẹp, còn tìm tiệm vải mua của thợ may một ít phế liệu màu sắc tiên diễm, mấy thứ này tiền vốn đều rất thấp, ở phủ thành cũng không có người nào muốn, phóng tới nông thôn lại bán cực kỳ không sai, một sợi dây buộc tóc màu đỏ một văn tiền, một sợi vải đỏ đeo tay cỡ hai ngón tay hai văn tiền, nhìn không chớp mắt, nhưng lợi nhuận so với bán rong biển còn cao hơn.

"Sinh ý của nữ nhân dễ làm nhất." Tưởng Chấn nói, nữ nhân trong thôn này, các nàng phần lớn đều không có tiền làm quần áo mới mua trang sức mới, nhưng dùng một hai văn tiền mua ít vật nhỏ nhan sắc rực rỡ, làm thành hoa nhỏ mang ở trên đầu, lại khiến mọi người đều chấp nhận được.
"Tưởng Chấn, mấy mảnh vải này có thể cho ta không?" Vương Hải Sinh cầm mấy mảnh vải tương đối dài hỏi Tưởng Chấn.

"Có thể." Tưởng Chấn không chút do dự đồng ý.

Vương Hải Sinh nhất thời vui mừng lộ rõ trên nét mặt, lại nói: "Tưởng Chấn, ngươi muốn lưu lại mấy cái cho Triệu Kim Ca hay không? Này đó vải rất đẹp?"

"Không cần." Tưởng Chấn không chút do dự cự tuyệt đề nghị của Vương Hải Sinh, hắn lần này nếu kiếm được nhiều, tặng ngân trâm cho Triệu Kim Ca rất không sai, nhưng những mảnh vải màu sắc rực rỡ đó vẫn thôi đi.

Triệu Kim Ca nếu như đem tụi nó làm thành hoa mang ở trên đầu... hình ảnh đó hắn thật sự không dám tưởng tượng.

Một chuyến đi này kiếm được so với trong tưởng tượng còn nhiều hơn, Tưởng Chấn đang nghĩ tới nên mua gì làm lễ vật cho Triệu Kim Ca mới tốt, thuyền hắn đột nhiên bị người đụng phải một cái.
Hiện tại trời đã tối, Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh đã đem thuyền neo ở bên bờ chuẩn bị nghỉ ngơi, bị đụng một cái như vậy, đèn dầu trên bàn cũng ngã.

"Người nào?" Tưởng Chấn nhăn mi đi ra khoang thuyền, sau đó liền phát hiện thuyền của mình bị hai chiếc thuyền nhỏ vây quanh.

Trên hai chiếc thuyền đứng ba người, bộ dáng lai giả bất thiện, nhìn thấy Tưởng Chấn, một người trong đó liền nói: "Uy, người trên thuyền, ngoan ngoãn đem bạc cùng hàng hóa giao ra đây! Bằng không..."

Đây là... Gặp phải bọn cướp!

(Bao: sau đây sẽ là tiết mục đen ăn đen)

Chương 48: Đen ăn đen

Nhập hàng đi các thôn buôn bán như Tưởng Chấn, kỳ thật rất kiếm tiền, nhưng người lựa chọn làm như vậy cũng không nhiều, ít nhất các thương nhân huyện Hà Thành cùng Tưởng Chấn đi nhập hàng hàng hải sản, thì không một ai lựa chọn làm như vậy, bởi vì việc này kỳ thật rất nguy hiểm.
Người bán hàng rong nhỏ gánh hàng hóa chỉ rao hàng ở mấy thôn quen thuộc, kia khẳng định sẽ không có nguy hiểm, chung quy người lớn trẻ nhỏ đều nhận thức; người nghèo rớt mồng tơi, tỷ như Vương Hải Sinh trước đó, chèo một chiếc thuyền tàn đến địa phương xa lạ, bình thường cũng sẽ không có nguy hiểm, chung quy người như vậy cho dù cướp cũng vớt không được bao nhiêu tiền.

Nhưng tiểu thương nhân mang theo một đám hàng đi đến địa phương hoàn toàn xa lạ giống như Tưởng Chấn...

Trên đời này phần lớn đều là dân chúng trung thực, nhưng trước nay cũng không thiếu cường đạo, thổ phỉ, mà những cường đạo, thổ phỉ đó thích đánh cướp nhất chính là tiểu thương nhân như Tưởng Chấn.

Tiểu thương nhân bình thường sẽ không mang nhiều người lắm, với phó cũng rất đơn giản, hơn nữa bọn họ còn khẳng định không quyền không thế, bị cướp cũng không có bản lĩnh tìm phiền toái cho đám cường đạo, thổ phỉ đó, chỉ có thể tự nhận xui xẻo, nếu như bị gϊếŧ...
Đầu năm nay chết ở đất khách quê người, chết thì cũng đã chết, người nhà cho dù muốn tìm cũng tìm không thấy người, về phần báo quan... Không biết người đã chết, ai sẽ đi báo quan?

Chẳng sợ báo quan... Quan phủ bình thường cũng chỉ đem thi thể ném đến bãi tha ma.

Ở nơi cai quản nếu như xuất hiện loại đoàn thổ phỉ càn rỡ thu nạp mấy chục người hơn trăm người này, người nào gặp chuyện, quan phủ nói không chừng còn sẽ phái người đến tiêu diệt một chút, nhưng loại chuyện mấy người tụ hợp đánh cướp tiểu thương nhân này, quan phủ căn bản sẽ không quản, cũng bắt không được người.

Lần này người ngăn cản Tưởng Chấn chỉ là đám hải tặc nhỏ.

Bọn họ nguyên bản chỉ là bá tánh bình thường ở phụ cận đây, nhưng đều không thích xuống ruộng làm việc, liền bắt đầu làm chút việc đường ngang ngõ tắt, nguyên bản chỉ là Đông gia trộm con gà Tây gia cướp con chó gì gì đó, sau đó đánh cướp một tiểu thương nhân xong, phát hiện chuyện cướp bóc này được tiền rất nhanh, so với trộm thì tốt hơn nhiều, liền dứt khoát làm hải tặc.
Bọn họ có hai chiếc thuyền, thay phiên ở con sông này tìm mục tiêu cướp bóc, chuyên môn chọn mấy tiểu thương nhân lui tới vận chuyển hàng hóa mà xuống tay, tuy nói không có dựa vào cướp bóc trở thành đại phú ông, nhưng bình thường cũng có thể thịt cá ăn ngon uống đủ, sinh hoạt dị thường vui thích.

Mà lần này, bọn họ liền theo dõi Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh.

Hai người này vừa nhìn liền biết là người bên ngoài, trên thuyền hàng hóa không ít không nói, trên tay hơn phân nửa cũng có chút bạc, cướp của bọn họ như thế nào cũng có thể vớt một vố.

"Các ngươi ngoan ngoãn đem tất cả bạc cùng hàng hóa giao ra đây, chúng ta liền phóng các ngươi một con đường sống, nếu như không... người chết đuối trong sông, rất nhiều đó!" Tên cầm đầu hải tặc nói, đang chờ hai người Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh đem tất cả đồ vật giao ra.
Tiểu thương nhân bình thường, cơ bản đều sẽ không dám phản kháng bọn họ.

Nhưng mà, Tưởng Chấn lại chính là một ngoại lệ.

Tưởng Chấn vẫn luôn biết cổ đại không thể so với hiện đại, rất không an toàn, nhưng hắn cũng không có vì vậy mà lùi bước, chỉ dám ở trong thành làm sinh ý, bởi vì hắn biết một điểm, đó chính là đát Giang Nam này, trừ nhóm chuyên môn buôn bán tư muối, kỳ thật cũng không có đại cường đạo.

Nơi này có rất nhiều hào môn thế gia còn có đại địa chủ, bọn họ sẽ không cho phép trên địa bàn của mình xuất hiện cường đạo, thổ phỉ lớn.

Mà đám cường đạo, thổ phỉ nhỏ... ngay cả cương đao chưa chạm đến, kỳ thật Tưởng Chấn cũng không sợ.

Trên thuyền hắn không chỉ mang theo vũ khí hắn tự chế, còn mang theo một số vật nhỏ như là bột vôi, cho dù gặp phải nguy hiểm thì đào mệnh cũng không thành vấn đề.
"Tưởng... Tưởng Chấn... Làm sao bây giờ?" Vương Hải Sinh run rẩy hỏi, hắn trước kia cũng có gặp phải hải tặc bụng đói ăn quàng ngay cả hắn đều muốn cướp, lúc ấy hắn dù sao cũng không có tiền, liền dứt khoát để người lên thuyền sưu, mà những người đó, cũng xác thực không từ trên thuyền hắn sưu ra được cái gì.

Nhưng hiện tại... trên thuyền bọn họ không chỉ có hàng hóa, còn có tiền bạc, ngay cả tiền đồng đã có hai rương!

"Còn có thể làm sao, nhanh chóng đem bạc lấy ra a!" Có tên hải tặc cười ha ha.

"Thuyền này của bọn họ rất không tệ, chúng ta cũng lấy đi." Lại có người nói.

Đêm nay ánh trăng rất sáng, mặt hồ dưới sự chiếu rọi của ánh trăng gợn sóng lấp lánh phi thường xinh đẹp, mà đám thổ phỉ dưới ánh trăng hi hi ha ha cười, lại càng làm người ta khủng bố.
Đầu lĩnh thổ phỉ đánh giá thuyền Tưởng Chấn một chút, cười nói: "Thuyền này rất không sai! Hai người các ngươi lại đây, cho chúng ta kiểm tra người liền có thể đi, cái khác đều lưu lại!"

Những người đó căn bản không coi hai người Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh ra gì, mở miệng liền muốn toàn bộ gia sản của Tưởng Chấn.

Đôi mắt Tưởng Chấn hơi híp, đồng thời quan sát tình huống chung quanh, ngay hiện tại, hắn đột nhiên nghe được một số tiếng nức nở.

Kia... Như là tiếng khóc của nữ nhân? Tưởng Chấn nhìn thoáng qua khoang thuyền chiếc thuyền chặn đường mình, đột nhiên động thủ.

Từ trên thuyền cầm một cây gậy trúc, Tưởng Chấn trực tiếp liền đâm tới bụng một người trên thuyền đối diện.

Hiện tại thời tiết đã nóng lên, đám người đó cũng đều mặc không nhiều, bị Tưởng Chấn dùng gậy trúc cố ý vót nhọn đâm, bụng người kia nhất thời máu chảy như suối.
Trước đó ở thôn Hà Tây, thời điểm Tưởng Chấn cùng người động thủ đều rất cẩn thận, đầu năm nay điều kiện chữa bệnh rất kém, một chút thương nhỏ không cẩn thận lây nhiễm đều có thể chết người, hắn nếu không muốn gϊếŧ người, tự nhiên phải cẩn thận làm đầu.

Nhưng với hải tặc như vậy, liền không cần thủ hạ lưu tình.

Bị Tưởng Chấn đâm hải tặc kêu lên sợ hãi, nhất thời ngã ra sau, đã mất đi năng lực hành động, người bên cạnh gã cũng bị hoảng sợ, còn không kịp phản ứng, Tưởng Chấn đã cầm gậy trúc nhảy tới thuyền bọn họ.

Tưởng Chấn dùng gậy trúc đem một người trong số đó quét xuống nước, lại hô với Vương Hải Sinh: "Thất thần làm gì? Không biết đánh nhau hả?"

Vương Hải Sinh... Hắn lại thật không biết đánh nhau.

Nhưng hắn cũng không đến mức cái gì đều không làm được.
Cũng cầm một cây gậy trúc, thời điểm người trên chiếc thuyền còn lại có ý đồ đến công kích hắn, liền dùng gậy trúc đâm tới.

Ban đầu, hắn còn có chút sợ hãi, nhưng sau khi phát hiện hải tặc trên chiếc thuyền kia cũng sợ hãi gậy trúc của hắn, hắn cũng phát ngoan hơn: "Đám hỗn trướng các ngươi, ta gϊếŧ chết các ngươi! Ta gϊếŧ chết các ngươi!"

So với Tưởng Chấn, Vương Hải Sinh kỳ thật càng thêm thống hận đám hải tặc, hắn luôn sinh hoạt trên sông, không hiếm thấy được đám hải tặc cướp bóc gϊếŧ người, cho tới nay, đều là hận không thể làm đám hải tặc chết sạch mới tốt, mà hắn tuy rằng chưa từng đánh nhau nhưng hàng năm diêu mái chèo khiến khí lực của hắn không nhỏ, hiện tại dùng gậy trúc đến uy vũ sinh phong, trong lúc nhất thời cũng khiến người không thể gần.
Chỉ là bọn họ có gậy trúc nhưng trên thuyền đám hải tặc đó cũng có, một tên trong đó liền cũn cầm gậy trúc chống thuyền đi ra, nhưng mà hiện tại, Tưởng Chấn lại ném gậy trúc, bắt lấy sào chống thuyền trên tay người này sau đó kéo một cái, liền đem gậy trúc trên tay gã cướp đi, cũng hung hăng đánh vào lên cổ gã.

Đầu năm nay ngay cả quan binh nha dịch đều không được chuyên môn huấn luyện, càng đừng nói đám hải tặc này, Tưởng Chấn tiến tới khiến cho bọn họ đổ máu, sau đó còn liên tiếp giải quyết mấy người, nhất thời khiến cho người còn lại hoảng sợ.

"Bọn họ chỉ có hai người, sợ cái gì mà sợ!" Đầu lĩnh của đám hải tặc quát lớn người bên cạnh, bộ dạng gã phi thường cao lớn, cũng rất hung hãn, cũng không sợ Tưởng Chấn như những người khác.

Chỉ là gã không sợ nhưng người chung quanh gã lại rất sợ: "Chúng ta cũng chỉ có hai người..." Người bên cạnh lĩnh đầu nói, mà liền ở thời điểm bọn họ nói chuyện, lại có một người bị Tưởng Chấn dùng gậy trúc thật dài đâm trúng...
Bọn họ... Đây là gặp được khối sắt cứng!

Năm hải tặc, có hai bị Tưởng Chấn quét xuống nước đã chạy trốn, còn lại đều bị chế phục.

Thời điểm chế phục tên đầu lĩnh hải tặc, ngay cả Tưởng Chấn cũng bị gã đánh trúng mấy cái, cuối cùng thậm chí cùng gã rơi xuống nước, nhưng Tưởng Chấn lại biết bơi lội, mấy ngày nay còn xuống nước thích ứng qua, cuối cùng cũng tóm được người.

Đem bốn hải tặc tóm bị trói cùng một chỗ, Tưởng Chấn không chút do dự bắt đầu kiểm tra người bọn họ, lại bảo Vương Hải Sinh đến khoang thuyền mình trước đó nghe thấy một ít động tĩnh xem thử.

Vương Hải Sinh ứng một tiếng, liền cẩn thận nhấc rèm khoang thuyền đi vào, kết quả hắn vừa mới vào khoang thuyền, không bao lâu lại hoang mang rối loạn chạy ra: "Tưởng Chấn, bên trong... Bên trong có người!"
"Bên trong có người, thì sao?" Tưởng Chấn có chút khó hiểu, người bên trong chắc cũng không phải hải tặc, Vương Hải Sinh như thế nào sợ hãi như vậy?

Tưởng Chấn đi qua vén rèm lên, đề phòng nhìn quanh bốn phía, sau đó liền nhíu mày.

Mượn ánh trăng, Tưởng Chấn phát hiện trong khoang thuyền này... Thế nhưng nằm hai nữ nhân thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ!

Tay hai nữ nhân bị trói, trong miệng phỏng chừng còn nhét thứ gì đó, chỉ có thể phát ra chút tiếng nức nở đứt quãng.

Hai nữ nhân này khẳng định không phải vợ của bọn hải tặc, hơn phân nửa là bị đám hải tặc này cướp đến, nhốt tại trong khoang thuyền xem như công cụ tiết dục.

Tưởng Chấn nhìn thấy bên cạnh có chăn, trực tiếp cầm che lên người các nàng, lại cắt dây thừng trên cổ tay các nàng, cũng tìm ra hai ngọn nến đốt lên, này mới nhìn rõ bộ dáng hai nữ nhân này.
Một trong hai người lớn tuổi hơn, bộ dáng phỏng chừng 27-28 tuổi, một người khác nhỏ hơn, nhiều nhất hai mươi tuổi, bộ dạng hai người kỳ thật đều rất bình thường, nhưng ở nông thôn cũng không tính kém.

Hai nữ nhân vịn chăn Tưởng Chấn cho, lấy xuống cục vải trong miệng của mình "Oa" một tiếng, cuối cùng khóc lớn lên.

"Các ngươi là người nơi nào, như thế nào lại ở trên thuyền này?" Tưởng Chấn hỏi.

Hai nữ nhân còn đang khóc, qua một hồi lâu, người lớn tuổi hơn mới mở miệng: "Đại nhân, ta là người ở thôn phụ cận, thời điểm đi ra thăm người thân bị trói..." nàng nói nói, lại khóc lên.

Một nữ nhân khác còn đang khóc, hiện tại, nữ nhân lúc trước lại nói: "Bên người muội tử cạnh ta này, nguyên bản là theo trượng phu cùng nhau làm chút sinh ý nhỏ, sau đó bị cướp, trượng phu nàng còn bị ném xuống sông..." nàng bị bắt sớm hơn ta, trước đó bọn họ còn sẽ thả nàng ra để nàng nấu cơm giặt giũ, ngược lại cũng biết một vài sự tình.
Về phần hôm nay các nàng vì sao sẽ có bộ dáng như vậy, chính là vì các nàng muốn trốn nên bị bắt trở lại.

"Người đã chết thì hết, thống khổ nhất là cha nương người thân của các ngươi." Tưởng Chấn nhìn nữ nhân vẫn không nói lời nào kia mà nói, trạng thái người này có điểm không thích hợp, Tưởng Chấn cũng sợ nàng sẽ tự sát thật.

Hắn cũng không phải người biết khuyên người khác... Kỳ thật hắn cảm thấy gặp được loại chuyện xui xẻo này, kỳ thật không trách nữ nhân, nhưng người khác hiển nhiên sẽ không nghĩ như vậy, bản thân những nữ nhân đó càng sẽ không nghĩ như vậy.

"Trong nhà ta có đứa nhỏ, sẽ không tìm chết." nữ nhân lớn hơn chút nói, lại lôi kéo nữ nhân còn lại mở miệng nói.

"Các ngươi thu thập một chút." Tưởng Chấn thấy thế thở phào nhẹ nhõm, liền rời khỏi khoang thuyền.
"Chúng ta hiện tại nên làm gì đây?" Nhìn thấy Tưởng Chấn đi ra, Vương Hải Sinh hỏi, vẻ mặt lại phức tạp nhìn thoáng qua khoang thuyền, hắn vừa rồi vừa đi vào liền bị hoảng sợ, sau đó liền vội vàng chạy ra, căn bản không dám nhìn tới hai nữ nhân bên trong, Tưởng Chấn lại ở bên trong lâu như vậy.

Này... Tưởng Chấn đều đã có Triệu Kim Ca, vậy không tốt lắm đâu?

"Cụ thể làm gì đợi buổi sáng ngày mai lại nói." Tưởng Chấn nói, lập tức cầm thanh đao đi về phía đầu lĩnh hải tặc.

Tra tấn bức cung gì gì đó, hắn vẫn có biết một chút.

Sau khi biết đám hải tặc này đã từng gϊếŧ người, Tưởng Chấn liền không cần thương hại bọn họ nữa, thời điểm tra tấn tự nhiên cũng đào ra một số thứ hữu dụng, xem như đem tất cả gốc gác đám hải tặc này đào ra hết.

Đám hải tặc này cũng có hang ổ, bất quá phần lớn bạc bọn họ cướp được đều tùy thân mang theo, liền đặt ở trên thuyền.
Tưởng Chấn theo lời khai của bọn họ, cuối cùng từ trên hai chiếc thuyền tổng cộng sưu ra hơn hai trăm lượng bạc cùng một ít tiền và trang sức.

Thời điểm Tưởng Chấn rời khỏi Tưởng gia, trên tay có ba mươi bảy lượng bạc, đã đưa cho Vương Hải Sinh hai mươi lượng, liền chỉ còn mười mấy lượng, nhưng Triệu Kim Ca đưa cho hắn một ít, mới có trên dưới hai mươi lượng bạc làm tiền vốn.

Hắn sau đó kiếm được một ít đưa cho Triệu gia mười lượng làm tiền cưới,
hiện tại cho dù tính cả hàng hóa trên thuyền, tổng cộng cũng chỉ sáu mươi mấy lượng bạc, đương nhiên, nếu có thể đem hàng hóa bán hết hơn nữa bán được giá thì ước chừng có thể có được bảy tám mươi lượng bạc.

Hắn vất vả lâu như vậy, ngay cả ngủ cũng ngủ không ngon, vẫn chỉ có chút bạc như vậy, hiện tại bất quá chỉ tốn một đêm công phu trái lại đánh cướp được đám hải tặc, thế nhưng lập tức kiếm được hơn hai trăm lượng bạc.
Nếu như trở về dùng bạc này mua đất, có thể mua ruộng nước lại mua hai mẫu ruộng cạn, hắn cũng liền không cần lo lắng sẽ đói bụng... Đương nhiên, hắn cũng không tính toán lấy toàn bộ tiền mua đất hết.

Tưởng Chấn đem bạc nặng trịch chuyển lên thuyền của mình, lại đi xem hai nữ nhân kia: "Các ngươi tính toán làm gì?"

"Chúng ta đây liền đi." nữ nhân lớn hơn nói, Tưởng Chấn cứu nàng, bà rất cảm kích, nhưng cũng có chút sợ Tưởng Chấn, sợ bản thân lại bị tù cấm, cho nên hiện tại liền muốn đi ngay.

Tưởng Chấn kỳ thật cũng ước gì các nàng đi nhanh chút, hắn cùng Vương Hải Sinh đều là người có gia thất, giữ lại hai nữ nhân như vậy đến cùng cũng không tốt.

"Được." Tưởng Chấn gật gật đầu, ném một bao đồ cho các nàng: "Này cho các ngươi."

Trên tay đám hải tặc đám có chút trang sức tốt, hắn cũng không cần mấy thứ này, xử lý cũng phiền toái, dứt khoát liền cho hai nữ nhân này... Các nàng đến cùng cũng đã chịu tội.
Trên thuyền cũng có quần áo hai nữ nhân này, các nàng mặc xong quần áo, liền nâng đỡ nhau ở trong bóng đêm rời đi.

Tưởng Chấn nhìn nhìn sắc trời, nói với Vương Hải Sinh: "Chúng ta đem những người này đưa đến nha môn đi."

Những người này vẫn nên đưa đến nha môn tốt hơn, đương nhiên, hắn sẽ không đích thân đưa đi, chung quy cùng những người bộ dáng thê thảm này so sánh, hiện tại hắn càng giống cường đạo,.

Bất quá, hắn có thể đem bọn họ đưa đến thành, sau đó lưu lại tờ giấy không phải được rồi sao?

Chương 49: Về nhà thành thân thôi

Huyện Ninh Đường là một huyện thành không nhỏ, tổng cộng có hai con phố, một con phố hướng Tây Đông, phi thường dài, được người nơi này xem là phố lớn, một con phố khác hướng Nam Bắc, tương đối ngắn hơn, được người nơi này xem là phố nhỏ.
Huyện thành ở Giang Nam này, sông ngòi cũng không phải đặc biệt nhiều, nhưng dù vậy, cũng có một con sông chảy qua toàn bộ huyện thành.

Dân chúng huyện thành thường ở nơi này giặt quần áo rửa, cho nên nơi này cũng phi thường náo nhiệt, dần dần sau này, cũng sẽ có người thôn phụ cận sau khi thu thập rau xanh nhà mình sẽ chèo thuyền đến con sông này, sau đó đứng ở bờ sông buôn bán.

Dần dà, con sông này biến thành chợ huyện thành.

Hôm nay trời vừa tờ mờ sáng, chung quanh con sông này liền tụ rất nhiều người, ầm ỉ, còn có một số người từ trên thuyền nhà mình lấy rau dưa tươi mới ra bán.

Đúng hiện tại, mọi người phát hiện có một con thuyền neo ở bên bờ, bên trên lại không ai, ngược lại có một kiện quần áo bị treo ở đầu thuyền sao, bên trên quần áo đó còn viết vài chữ.
Bất quá, người ở đây phần lớn đều không biết mấy chữ kia.

"Thuyền này đang làm gì thế?"

"Phải a, đậu như vậy, làm cái gì nha?"

Có người hiếu kỳ nhìn thuyền kia, còn có người đến gần nhìn nhìn...

"A!" Một tiếng thét kinh hãi truyền đến, một người đến gần đầy mặt kinh hãi nhìn thuyền kia.

Người này tựa hồ bị dọa đến, nhưng chính là vì như vậy, ngược lại càng hấp dẫn càng nhiều người đi qua xem chiếc thuyền kia, cũng chính là hiện tại, bọn họ mới phát hiện trong khoang thuyền bị xốc rèm lên kia, nằm mấy nam nhân vết máu loang lổ, bị trói gô.

Này... Đây là có chuyện gì nha?

"Nhanh đi báo quan!" Có người nói, rất nhanh liền chạy đi báo quan.

Dân chúng huyện Ninh Đường sau khi phát hiện chiếc thuyền kia lại có người nằm ở trên liền báo quan, đồng thời loại này suy đoán cũng tại trong huyện thành nhanh chóng lưu truyền ra, mà người đã khởi xướng tất cả, hiện tại cũng đã rời khỏi huyện Ninh Đường.
Trời đã sáng, Tưởng Chấn để Vương Hải Sinh chèo thuyền, mình lại đem vết máu dính trên thuyền tẩy sạch sẽ, lại chỉnh sửa kệ hàng một chút.

Mà ở trong lúc này, Vương Hải Sinh vẫn đang vụиɠ ŧяộʍ nhìn hắn, chèo thuyền cực không chuyên tâm.

Ở thời điểm Vương Hải Sinh lại một lần nhìn qua, Tưởng Chấn cũng nhìn lại, nhăn mày: "Ngươi nhìn cái gì?"

"Không... Không có gì." Vương Hải Sinh vội vàng nói.

Tưởng Chấn đánh giá Vương Hải Sinh vài lần, hôm qua hắn không quản là ban đầu đánh người đả thương người, hay sau đó bức cung người, đều không có tránh Vương Hải Sinh, sau lại thời điểm đem bọn hải tặc trên người ít nhiều đều có miệng vết thương ở trên thuyền bọn họ đưa đến huyện Ninh Đường, cũng để Vương Hải Sinh đi khiêng người.

Hắn làm như vậy là muốn thử Vương Hải Sinh.
Vương Hải Sinh luôn cảm thấy hắn là người tốt, nhưng bản thân hắn kỳ thật cũng không giống với tưởng tượng của Vương Hải Sinh.

"Chuyện ngươi với ta trước đó làm, có ý kiến gì không?" Tưởng Chấn hỏi.

"Tưởng Chấn, ngươi thế nhưng biết chữ!" Vương Hải Sinh kính nể nhìn Tưởng Chấn: "Không nghĩ tới ngươi thế nhưng biết chữ, trách không được trước đó tính tiền lại nhanh như vậy, ngươi thật lợi hại!"

Sùng bái trong mắt Vương Hải Sinh không thể xem nhẹ, Tưởng Chấn lại có chút cạn lời, chẳng lẽ trước đó Vương Hải Sinh vẫn luôn không ngừng nhìn lén hắn, vẻn vẹn chỉ bởi vì cảm thấy hắn biết chữ rất lợi hại?

"Ta hỏi ngươi, ngươi đối với chuyện chúng ta đánh hải tặc này, có ý kiến gì." Tưởng Chấn nói.

"Này... hải tặc đều đáng chết." Vương Hải Sinh nói: "Chúng ta vì cái gì muốn đưa quan?" người không có chỗ ở ổn định như bọn họ, với quan phủ vẫn đều luôn kính nhi viễn chi, thích đem chuyện của mình giải quyết tốt, mà không phải đưa quan. Đồng thời, ước chừng do bọn họ từng thấy rất nhiều sinh sinh tử tử, với chuyện như gϊếŧ người, kỳ thật độ tiếp nhận so với người hiện đại tốt hơn nhiều.
(Bao: thành ngữ "kính nhi viễn chi" thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó. Ví dụ: Họ là những người có quyền uy thế lực, hô mưa hoán gió, giao du với họ là họa phúc vô lường, tôi chỉ dám "kính nhi viễn chi" thôi)

Tưởng Chấn cười cười: "Vương Hải Sinh, ngươi về sau đi theo ta, chỉ cần ngươi nghe ta, ta nhất định khiến ngươi sống được ngày lành."

"Ta vẫn luôn đi theo ngươi." Vương Hải Sinh nói.

"Cũng phải... Đúng rồi, ngươi về sau gọi ta lão đại đi." Tưởng Chấn nói.

Vương Hải Sinh đáp ứng, sau đó, Tưởng Chấn liền cho hắn một thỏi bạc ước chừng mười lượng: "Cầm đi."
"Này... Này..." Vương Hải Sinh kinh hỉ nhìn Tưởng Chấn, hắn vẫn cảm thấy mình cùng Tưởng Chấn làm việc, có có ăn có ở là tốt rồi, không nghĩ tới Tưởng Chấn thế nhưng còn sẽ cho hắn bạc.

"Tối hôm qua biểu hiện không tệ, cho ngươi." Tưởng Chấn nói, cân nhắc những ngày tháng sau này, nhất định phải hảo hảo huấn luyện Vương Hải Sinh một chút, thuận tiện dạy cho Vương Hải Sinh một số quan niệm.

Đây cũng không khó, người chưa từng đi học đọc sách giống như Vương Hải Sinh, tuyệt đối rất dễ tẩy não.

Đương nhiên, việc cấp bách, là phải đem hang ổ bọn hải tặc hốt hết.

Hôm qua mấy tên hải tặc đó đã đem vị trí hang ổ bọn họ khái ra hết, nhưng tối hôm qua trời tối quá, Tưởng Chấn cũng liền không đi, hiện tại trời sáng mới đi tìm.

Cái gọi là hang ổ, kỳ thật chỉ là tại địa phương tương đối hoang vu xây nhà, bọn hải tặc ban ngày đều sinh hoạt ở trên thuyền, buổi tối sẽ về nơi đó ngủ, bạc của bọn họ phần lớn đều tùy thân mang theo, nhưng hàng hóa cướp được lại chất đống ở nơi đó.
Tưởng Chấn vào nhà đó nhìn nhìn, liền có loại cảm giác phát tài.

Bọn hải tặc đều ham ăn lười làm, hàng hóa cướp được đều không muốn đi bán, thế cho nên hàng hóa chất đống ở nơi này phi thường nhiều, bên trong số ít thực vật tuy rằng đã hư, nhưng những cái khác đều có thể lấy ra bán, hơn nữa... Mấy thứ này còn đáng giá hơn hàng hóa trên thuyền hắn.

Tưởng Chấn không chút do dự, liền đem đám hàng hóa mang hết lên thuyền, vì hàng hóa rất nhiều, cuối cùng thuyền bọn họ thậm chí thiếu chút nữa chứa không nổi.

Bên trong đám hàng hóa có vải dệt có đồ sứ, có bó nến lớn thậm chí còn có... Một ít sách.

Ở thôn Hà Tây, ngay cả một quyển sách đều không có, cho nên sau khi Tưởng Chấn xuyên việt đến, còn chưa bao giờ xem qua sách.

Hắn bảo Vương Hải Sinh đi chèo thuyền, không có việc gì dưới, liền mở sách trên tay ra xem, sau đó phát hiện... Hắn có chút xem không hiểu.
Tưởng Chấn ở bên trong bộ đội, kỳ thật cũng được xưng với học thức uyên bác, hắn không chỉ học tốt tri thức về phương diện súng ống, còn hiểu ba loại ngoại ngữ, phân biệt là tiếng Anh cùng hai loại ngôn ngữ bên Đông Nam Á.

Tiếng Anh là hắn thời điểm đọc sách cố gắng học tập nghe từ băng đĩa, vì dự thi nên cố gắng học cho được, hai loại ngôn ngữ khác, thì vì làm nhiệm vụ, bị mang đến nhốt cùng với thầy giáo sau đó học được, sau này lúc làm nhiệm vụ sinh hoạt lâu trong hoàn cảnh như vậy, cuối cùng chỉ một năm, liền nói như dân bản xứ.

Dù hắn biết ba loại ngoại ngữ, nhưng chưa từng học qua chữ phồn thể.

Mà sách hiện ở trên tay hắn, chữ bên trên không chỉ là chữ phồn thể, còn không có dấu ngắt câu, viết chữ đặt câu lại như thế nào lại khiến người đọc không hiểu ra sao.
Lại không thể viết chút bạch thoại* sao... truyện Tam Quốc Diễn Nghĩa, Thủy Hử hắn tốt xấu vẫn biết xem a...

(Bao: tiếng Trung tiêu chuẩn hiện đại)

Tưởng Chấn xem sách trên tay, cùng nó mắt to trừng mắt nhỏ.

Vương Hải Sinh nhìn Tưởng Chấn, thần sắc sùng bái trên mặt lại càng đậm.

Thật không nghĩ tới, Tưởng Chấn thế nhưng lại là người đọc sách!

Bên kia, trong huyện thành huyện Đường Ninh, Huyện thái gia nhìn chữ viết trên kiện quần áo từ đầu thuyền lấy, mày nhăn lại: "Bên trên viết là cái gì?"

Mấy người trên chiếc thuyền đó ít nhiều đều bị thương, nhìn còn từng bị dụng hình, cũng không biết bọn họ đến cùng gặp phải cái gì, lại gặp được người nào...

"Đại nhân, ta nhìn... Giống như viết mấy người này đều là hải tặc, cướp bóc rất nhiều người, cho nên đưa đến quan." sư gia huyện Đường Ninh nói. Những chữ đó viết loạn thất bát tao, nếu không phải thời điểm ông cùng đám nha dịch giao tiếp, gặp qua mấy nha dịch không nhận biết được vài chữ viết ra một đống chữ thiếu tay thiếu chân tự, hiện tại khẳng định nhận không ra.
Nghĩ đến, người bắt được đám hải tặc đưa quan đó, hơn phân nửa chỉ lung tung học vài chữ.

Huyện lệnh huyện Đường Ninh sẽ không chủ động đi bắt mấy đạo tặc nhỏ tán loạn, nhưng có người bắt được đưa đến tay ông, ông vẫn rất vừa lòng rất cao hứng.

Thẩm vấn qua, sau khi phát hiện bọn họ xác thực là hải tặc, còn từng hại không ít thương nhân bên ngoài, huyện lệnh huyện Đường Ninh liền trực tiếp phán bọn họ tử hình, mà hiện tại, hai người Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh, như trước đang bán các loại hàng hóa.

Mà trừ bán đồ vật, Tưởng Chấn còn mỗi ngày kể chuyện xưa cho Vương Hải Sinh, sớm hay muộn đều rút ra nửa canh giờ, để hắn rèn luyện thân thể cùng dạy hắn kỹ xảo chiến đấu.

Vương Hải Sinh tuổi không nhỏ, muốn học tinh thâm hơn là không có khả năng, Tưởng Chấn liền chủ yếu để hắn học cầm gậy trúc đâm chọc.
Vương Hải Sinh người này chịu khổ nhọc, tuy rằng mỗi ngày đều mệt không thôi, nhưng chỉ cần Tưởng Chấn yêu cầu, hắn liền sẽ nghiêm túc hoàn thành, tuyệt đối binh sĩ nghe lời nhất Tưởng Chấn từng dạy.

Để có khen thưởng, Tưởng Chấn liền mỗi ngày đều sẽ mua thịt heo về, nấu ăn cùng với Vương Hải Sinh.

Vì thế, Vương Hải Sinh rèn luyện càng thêm cố gắng.

Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh tốn hơn mười ngày, cũng không đem hàng hóa trên tay mbán hết, nhưng Tưởng Chấn đã tính toán về huyện Hà Thành.

Hắn còn chờ trở về thành thân với Triệu Kim Ca đó!

Trên tay Tưởng Chấn đến nay có ba trăm hai mươi lượng bạc, cộng thêm mấy rương tiền, nhưng muốn so ra vẫn kém hơn gia tài Tưởng gia, chung quy Tưởng gia nhân thủ nhiều, vẫn rất đáng giá, nhưng như vậy cũng là một khoản tài phú không nhỏ.
Hai người Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh chèo thuyền, về phủ thành trước.

Đến phủ thành xong, Tưởng Chấn trước đi lấy quần áo mình để người ta làm theo yêu cầu, tiếp lại đi tiệm rèn mua một cái nồi sắt một cây dao phay mấy thứ nông cụ, sau đó liền mua tương, dầu, đường cùng một số gia vị khác...

Lần này, Tưởng Chấn có thể nói là một phen mua sắm lớn, trực tiếp tiêu hết hai mươi lượng bạc, cũng đem đồ cần dùng trong nhà mua hết.

Vương Hải Sinh nhìn bồn cầu hồng hết kia, chỉ cảm thấy Tưởng Chấn như đổi thành người khác, trước đó hắn mua vải cho Triệu Kim Ca đều chọn tiện nghi nhất, không nghĩ tới hiện tại thế nhưng mua bồn cầu đều chọn mắc như vậy.

Tưởng Chấn cũng không biết suy nghĩ của Vương Hải Sinh, hắn cũng không phải người keo kiệt, trước đó không tiêu tiền là vì trên tay không có tiền, nhưng hiện trên tay có tiền, kia hắn tự nhiên là phải dùng.
Thậm chí, hắn còn mua cho Triệu Kim Ca một cây trâm.

Ở trong thành, có một số song nhi bộ dáng không tệ, sẽ được cha nương dưỡng như con trai, thậm chí sẽ đọc sách biết chữ, bọn họ bình thường trang điểm cũng không nữ khí, chỉ là không mang quan giống nam tử, bình thường đều dùng một cây trâm đem tóc búi lên.

(Bao: phát quan này)

Tưởng Chấn liền chọn một cấy trâm hắn cảm thấy không tệ mà mua, mà nó cũng mắc nhất trông tất cả đồ hắn đã mua.

Chở một thuyền hàng hóa, Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh bước lên hành trình về nhà.

Mà cùng lúc đó, thôn dân thôn Hà Tây, hiện tại lại đều đang đàm luận một kiện đại sự khó lường.

Triệu gia muốn làm hôn sự!

Trước đó Tưởng Chấn tuy rằng trước mặt mọi người nói mình coi trọng Triệu Kim Ca, nhưng người trong thôn kỳ thật coi xem trọng lắm, chỉ cho rằng Tưởng Chấn muốn lại ở Triệu gia, để người Triệu gia hầu hạ hắn mới nói như vậy.
Sau đó nhìn thấy Tưởng Chấn hoặc ở Triệu gia ăn cơm, hoặc để Triệu Lưu thị đưa cơm cho hắn, bọn họ liền càng thêm xác định điểm này, thậm chí rất đồng tình với Triệu gia.

Kết quả... thời điểm Tưởng Chấn rời khỏi thôn Hà Tây, lại không biết đi nơi nào, người Triệu gia thế nhưng trù bị làm hôn sự!

Mới đầu, thời điểm có người nghe nói người Triệu gia đến chỗ người mù hỏi ngày thành thân, còn tưởng bọn họ là muốn thừa dịp Tưởng Chấn không có nhà đem Triệu Kim Ca cho gả đi, kết quả có người đến chỗ Triệu Lưu thị hỏi, thế nhưng được cho biết bọn họ là muốn đem Triệu Kim Ca gả cho Tưởng Chấn!

Không không, bọn họ không phải muốn đem Triệu Kim Ca gả cho Tưởng Chấn, mà là... muốn cho Tưởng Chấn đến Triệu gia ở rể.

Này... người Triệu gia là điên rồi sao?
Bọn họ cũng thực dám nghĩ a, Tưởng Chấn đồng ý sao?

Ở nông thôn, bảo người tới cửa ở rể rất bình thường, nhưng người thôn Hà Tây, không một ai cảm thấy Tưởng Chấn sẽ nguyện ý tới cửa ở rể cho người khác.

"Tưởng Chấn kỳ thật rất không tệ, hắn là thật tâm với Kim Ca nhà chúng ta, hắn vẫn luôn nhớ thương Kim Ca đó!" Triệu Lưu thị không phiền không chán lại lần nữa cùng bằng hữu của mình nói tới chuyện này.

Bằng hữu nọ thương hại nhìn Triệu Lưu thị, vẫn không tin tưởng, chỉ cảm thấy Triệu Lưu thị là đang lừa mình dối người.

Thôn bọn họ có một song nhi chính là như vậy, rõ ràng trong nhà nghèo không chịu nổi, lại nói với người khác nhà y sống rất tốt, mỗi ngày ăn thịt... Triệu gia phỏng chừng cũng là như vậy.

Người Triệu gia vừa làm gia cụ lại làm giường, Triệu Phú Quý còn không bắt đầu đi làm việc lại đem nhà cửa dọn dẹp sạch sẽ...
Nhà ông căn bản đã không có tiền gì, nếu không phải bị Tưởng Chấn buộc, khẳng định sẽ không tiêu phí như vậy!

Còn có Triệu Kim Ca, bộ dáng Triệu Kim Ca như vậy, Tưởng Chấn có khả năng thật lòng với y, còn vẫn luôn nhớ thương y?

"Tưởng Chấn thật sự rất tốt, hắn cho chúng ta tiền." Triệu Lưu thị lại nói, còn cho người xem vòng tay trên tay của mình: "Hắn còn mua vòng tay cho ta."

"Ngươi a..." Người tới thở dài, Triệu Lưu thị thế nhưng cũng sẽ nói dối hết bài này đến bài khác. bà mới đầu nói, Tưởng Chấn muốn làm tới cửa gia ở rể cho bọn họ, nếu như tới cửa ở rể, kia Tưởng Chấn lại như thế nào có khả năng còn sẽ cho bà tiền, mua vòng tay cho bà?

Tưởng Chấn cùng cha nương mình đều tính rành mạch, hiện tại có khả năng sẽ ngốc như vậy sao? Hơn nữa hôn sự này đều chuẩn bị không sai biệt lắm, mặt Tưởng Chấn còn chưa thấy một lần không biết chạy đến nơi nào rồi, rõ ràng là căn bản không để bụng tới hôn sự này.
Cho nên, hơn phân nửa là Triệu Lưu thị nói lung tung, về phần vòng tay bà..."Không nghĩ tới ngươi còn giữ được vòng tay nha." Người này chỉ cho rằng vòng tay là của Triệu Phú Quý năm đó đưa cho Triệu Lưu thị, bởi vì nhỏ qua nên trước đó Triệu gia xảy ra chuyện mới không bán.

Triệu Lưu thị đầy mặt buồn bực, càng nghẹn khuất.

Chương 50: ác bá khác

Tưởng Chấn đi hơn hai mươi ngày còn chưa về, Triệu Lưu thị kỳ thật cũng rất lo lắng, lo lắng Tưởng Chấn ở bên ngoài xảy ra chuyện gì.

"Tiểu Sơn a, ngươi nói Tưởng Chấn lúc nào sẽ trở về?" Triệu Lưu thị hỏi Tôn Tiểu Sơn đang giúp mình uy vịt trước mặt.

Tôn Tiểu Sơn mấy năm nay vẫn luôn đi theo Vương Hải Sinh bắt cá, hiện tại tuy rằng không có thuyền đánh cá, nhưng cũng có thể dựa vào lưới đánh cá, giỏ tre bắt được một ít cá.
So với hôm nay, y liền mang trở lại hai giỏ tre bắt cá đặc chế, giỏ tre này có cái miệng lớn, miệng càng hướng vào trong càng nhỏ, ở bên trong đựng giun đất, cá chui vào ăn giun đất nhưng muốn ra lại ra không được.

Nghe được Triệu Lưu thị hỏi mình, Tôn Tiểu Sơn dừng một chút, mới nhỏ giọng nói: "Ta cũng không biết." Vừa nói, y vừa đem cá trong giỏ tre lấy ra, sau đó liền bắt đầu băm cá.

Tôn Tiểu Sơn tình nguyện ăn rau dại cháo loãng cũng không muốn ăn cá, mấy ngày nay đi bắt cá mò ốc, tất cả đều là vì uy vịt, ngược lại là Triệu Lưu thị thường xuyên luyến tiếc lấy cá uy vịt, mỗi ngày đều sẽ chọn cá hơi lớn chút mà nấu ăn.

Cả nhà bọn họ ăn như vậy hơn hai mươi ngày, tuy rằng đều ăn chán, nhưng thân thể người trong nhà ngược lại nhìn khỏe hơn rất nhiều, nhất là Triệu Kim Ca.
Y nghĩ Tưởng Chấn cứ muốn y ăn cá dưỡng thân thể, trong nhà hiện tại lại không thiếu cá, liền tận lực ăn nhiều, hiện tại khí sắc càng ngày càng tốt.

"Bọn họ chắc sẽ không gặp phải nguy hiểm đi, Tưởng Chấn rất lợi hại, cho dù gặp phải phiền toái, hắn chắc chắn cũng sẽ có thể giải quyết?" Triệu Lưu thị lại không ngừng lải nhải.

Tôn Tiểu Sơn trầm mặc không lên tiếng, đem cá băm nhỏ trên tay ném cho đám vịt ăn.

Vịt lúc trước Tưởng Chấn mua đến, trong mấy ngày nay đã sinh bệnh chết hai con, nhưng bộ dạng mấy con khác đều rất tốt, chúng nó hiện tại đã không còn nhỏ, cái gì đều có thể ăn, nhìn hoạt bát cực.

Ở nông thôn nuôi gà nuôi vịt, nuôi lâu sẽ nuôi thả, khi đó gà vịt cũng đã có thể nhận đường về nhà, nhưng còn nhỏ như vậy bình thường đều sẽ không nuôi thả, cho dù thả ra cũng phải có người theo dõi, miễn cho đi lạc.
Vừa lúc Triệu Phú Quý mấy ngày nay đều không đi làm việc, Triệu Lưu thị bảo ông ở phía sau nhà bọn họ dùng cọc gỗ làm hai cái rào chắn, bà đem vịt nuôi ở trong rào chắn lớn, lại đem năm con gà nhỏ tính cả gà mái đẻ trứng Tưởng Chấn từ Tưởng gia đem đến nuôi ở trong rào chắn nhỏ.

Con gà mái nọ ăn không ít, hiện tại thời tiết lại nóng lên, cơ hồ mỗi ngày đều sẽ đẻ một trứng, mà đám trứng đều được Triệu Lưu thị ấn theo thời gian tích trữ lại, chỉ có trứng đẻ hơn mười ngày, mới sẽ làm cho người trong nhà ăn, trứng mới liền đều giữ lại, chờ Tưởng Chấn trở lại cho hắn ăn.

Trước đó nhìn thấy Tưởng Chấn thế nhưng leo cửa sổ con mình, trong lòng bà rất không thoải mái, nhưng hiện tại lại nhịn không được nhớ thương, càng hi vọng Tưởng Chấn có thể trở về sớm chút, để người trong thôn biết bà không nói láo.
Tưởng Chấn không có trở về sớm, ngược lại là Triệu Kim Ca sớm trở lại.

Hiện tại y ăn không tệ, khí lực toàn thân dùng không hết, cũng liền mỗi ngày đều nhanh chóng đem việc nhà nông làm xong, sau đó về nhà làm tiếp.

Nhà bọn họ cũng không có nhiều tiền lắm, xây nhà không nổi, nhưng y rất dụng tâm đem phòng ở của mình thu thập một lần, thu thập sạch sẽ, còn tìm bùn về bôi ở ngoài phòng hết một lần, khiến phòng ở của mình thoạt nhìn giống như mới.

Hôm nay sau khi trở về, Triệu Kim Ca trong ngoài nhìn nhìn không tìm được việc làm, cuối cùng nghĩ nghĩ, dứt khoát gây sức ép đến lò đất nhà mình, y đem bụi trên bếp lau sạch sẽ hết, còn đem nồi thiếc từ trên bếp lò chuyển ra ngoài rồi chùi lọ ở đáy nồi.

Dùng nồi thiếc nấu cơm lâu, phía dưới nồi thiếc tổng sẽ dính một tầng lọ nồi thật dày, về sau thời điểm lại nấu cơm, cơm canh sẽ chậm chín hơn rất nhiều, cho nên cách mỗi một đoạn thời gian, người thôn Hà Tây đều sẽ đem nồi thiếc từ trên bếp lò nhà mình chuyển xuống, sau đó chùi lọ nồi.
Triệu Kim Ca đang dùng lá trú chùi lọ nồi, đột nhiên có một lão thái thái đi tới Triệu gia.

Triệu Kim Ca liếc một cái, lập tức nhíu nhíu mày, lão thái thái đến nhà y này, chính là Tưởng lão thái nương của Tưởng Chấn.

Theo lý y hiện tại hẳn nên hảo hảo đi tới chiêu đãi người này, nhưng hai người Tưởng Chấn cùng Tưởng lão thái căn bản chính là có thù hận, khẳng định không muốn y đi lấy lòng Tưởng lão thái.

"Thật là tiểu tiện nhân không muốn mặt, bộ dạng xấu còn câu dẫn người." Tưởng lão thái nhìn thấy Triệu Kim Ca nhìn qua, lập tức liền nói: "Ta thật là chưa từng thấy qua song nhi không muốn mặt như ngươi, ta đã nói lúc trước quỷ đòi nợ kia rơi xuống sông ngươi vì sao lại đi cứu, nguyên lai đã sớm coi trọng người ta, thật là một chút cũng không biết xấu hổ."

Tưởng lão thái nói một đống như nỏ liên châu, làm Triệu Kim Ca có chút phản ứng không kịp, mà hiện tại, Tưởng lão thái lại tiếp tục nói: "Bất quá cũng phải, ngươi xấu như vậy, trừ bỏ cho không như vậy thì sẽ không ai muốn ngươi! Cũng không biết ngươi có phải hay không mở hai chân, mới khiến nó coi trọng ngươi!"
Tưởng gia mấy ngày nay sống thật không tốt, Tưởng lão thái sống càng không tốt, nguyên nhân chính... là do Tưởng lão đại đi mất.

Không có Tưởng lão đại lao động cường tráng làm việc lưu loát này, việc nhà nông của Tưởng gia căn bản liền bận rộn không dứt, cố tình hai người Tưởng Thành Tài, Tưởng Thành Tường còn không chịu ra đồng.

Tưởng Thành Tài không chịu ra đồng, đơn thuần chính là lười, mà Tưởng Thành Tường... gã nói là muốn lên huyện thành tìm thử xem có việc nào gã có thể làm hay không, sau đó liền mỗi ngày đi sớm về muộn.

Vốn Tưởng Thành Tài cho dù thường xuyên không chịu làm việc, gọi nhiều tổng vẫn sẽ đến ruộng làm việc buổi sáng, nhưng hiện tại thấy Tưởng Thành Tường không làm việc, gã liền càng không muốn làm việc.

Cuối cùng, việc đồng áng đều do hai người muốn Tưởng đồ tể, Tưởng lão thái đến làm! Bọn họ thật sự làm không nổi, cũng không thể không đem Tưởng tiểu muội đều gọi đến ruộng!
Bởi vậy, tuy rằng chậm một chút, việc đồng án tốt xấu vẫn có thể làm xong, kết quả trong nhà lại xảy ra chuyện.

Trước kia Tưởng gia vẫn đều do Tưởng lão thái cùng Tưởng tiểu muội nấu cơm, hiện tại hai bọn họ đều phải xuống ruộng làm việc, Tưởng lão thái để cho hai con dâu cùng nhau nấu cơm cho heo ăn, thuận tiện xử lý đất trồng rau trước nhà sau nhà của mình.

Mấy ngày đầu còn tốt, hai người Hoàng Mẫn cùng Chu Thục Phân tốt xấu gì cũng đem cơm canh làm tốt, heo cũng cho ăn, nhưng qua vài ngày...

Hoàng Mẫn người này, nghe nói trước khi xuất giá khi còn làm cô nương, kỳ thật là một cô nương rất chịu khó, nhưng hiện tại... Cũng không biết có phải hay không gần đèn thì rạng gần mực thì đen, nàng từ lúc gả cho Tưởng Thành Tài, liền càng ngày càng lười.

Nguyên bản Tưởng gia có người nhiều làm việc, nàng lại vừa vào cửa liền có thai, còn sinh cho Tưởng gia đứa cháu trai đầu tiên, Tưởng lão thái vẫn đều luôn không để nàng làm việc nhiều, nàng cũng liền tập tính không làm việc, nhưng hiện tại...
Mới làm cơm vài ngày, Hoàng Mẫn liền ngại mệt mỏi, ở dưới tình huống Chu Thục Phân không muốn đi cho heo ăn, nàng nguyên bản không cần lo việc nấu cơm chỉ cần cho heo ăn, đến sau này, ngay cả cho heo ăn nàng cũng không bằng lòng.

Dựa vào cái gì Chu Thục Phân giống như đại gia, đi đường hận không thể cách chuồng heo ba trượng, nằng lại phải cho heo thối hoắc ăn?

Vừa lúc thân thể Tưởng Nguyên Văn đột nhiên không quá thoải mái, Hoàng Mẫn dứt khoát liền không đi cho heo ăn nữa, nói là muốn chiếu cố con nhỏ.

Một mình Chu Thục Phân phải làm cơm cho một đám người, sau đó còn phải rửa bát lau bàn tưới nước cho đám rau trồng bên ngoài, hiện tại Hoàng Mẫn không chịu cho heo ăn, việc đó cũng sẽ rơi xuống trên đầu nàng...

Từ trong vườn cắt một đám rau, đang nhặt rau Chu Thục Phân nhìn thấy trên lá có con sâu xanh xám liền nhịn không được ghê tởm, rốt cuộc không muốn làm việc nữa, dứt khoát ném rau xanh, học Hoàng Mẫn về phòng ở của mình ngủ luôn.
Người ta có thể không làm việc, nàng đương nhiên cũng có thể!

Hôm nay Tưởng đồ tể và Tưởng lão thái mệt mỏi một ngày về nhà, liền phát hiện trong nhà không chỉ lạnh nồi lạnh bếp, heo còn chưa có người cho ăn.

Tưởng đồ tể cùng Tưởng lão thái nhất thời tức giận.

Nhưng Hoàng Mẫn ôm nhi tử luôn miệng nói con mình bị bệnh, Chu Thục Phân nhỏ giọng ở nơi đó khóc thút thít, bọn họ lại thấy hai người không thể trách mắng.

Hai con dâu này có nhi tử bọn họ che chở đâu, cũng không giống như Tưởng lão đại lúc trước, có thể tùy ý bọn họ đánh chửi.

Sinh hoạt của Tưởng gia nhất thời như gà bay chó sủa.

Hai người Tưởng Thành Tài cùng Tưởng Thành Tường, nguyên bản quan hệ cũng rất không tệ, hiện tại cũng biến kém —— Tưởng Thành Tường cảm thấy Tưởng Thành Tài quá lười, không học vấn không nghề nghiệp, Tưởng Thành Tài lại cảm thấy Tưởng Thành Tường rõ ràng cũng giống gã thế nhưng lại xem thường gã thật rất đáng giận, cuối cùng chính là nói cũng không nói chuyện với nhau.
Tưởng gia nguyên bản hòa thuận ấm áp, hiện tại trong nhà mỗi ngày đều có người cãi nhau, còn khiến người trong thôn nhìn chê cười rất nhiều.

Vẫn luôn hiếu thắng Tưởng lão thái trong lòng tức giận đến không thôi, càng thêm oán hận Tưởng Chấn, bà không dám đi tìm Tưởng Chấn phiền toái, ban đầu thậm chí ngay cả tìm Triệu gia phiền toái đều không dám, nhưng Tưởng Chấn đi hơn hai mươi ngày còn chưa trở về, lá gan bà lại phồng lên.

Bởi vậy, bà tìm đến Triệu gia.

"Ngươi cho rằng đòi nợ quỷ đó để ý ngươi thật, nó bất quá chỉ muốn cái lao động miễn phí, ngươi cũng chỉ có thân thể có thể nhìn..." Tưởng lão thái chỉ vào Triệu Kim Ca mắng không ngừng, chuyên chọn điểm yếu của Triệu Kim Ca.

Triệu Kim Ca càng nghe càng sinh khí, Tưởng lão thái nói Tưởng Chấn sẽ không thích y càng khiến y hỏa đại.
Lập tức đem nồi thiếc ném xuống đất, Triệu Kim Ca đứng lên, nói với Tưởng lão thái: "Ngươi cảm thấy Tưởng Chấn sẽ không trở lại? Muốn để Tưởng Chấn sau khi trở lại liền đến nhà ngươi làm ồn hay không?"

Tưởng lão thái đến cùng cũng chỉ là một nữ nhân, vóc dáng không cao, mấy ngày nay mỗi ngày làm việc nhà nông, càng thêm đen gầy, hiện tại chống lại Triệu Kim Ca cao lớn, bà nhất thời cũng không dám nói lung tung.

Ngay hiện tại, Vương Ngư Nhi còn lôi kéo đàn em Vương Đại Ngưu chạy tới bên này: "Cha ta đã về rồi! Cha ta đã về rồi!"

"Tưởng Chấn thì sao?" Triệu Kim Ca vội vàng hỏi.

"Tưởng thúc thúc cũng trở về!" Vương Ngư Nhi cao hứng cười híp mắt.

Triệu Kim Ca trên mặt vui vẻ, đứng lên liền chạy ra ngoài. Y khẩn cấp muốn nhìn thấy Tưởng Chấn.

Tưởng lão thái cũng nhanh chóng chạy đi... bà khẩn cấp muốn né tránh Tưởng Chấn.
Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh xác thực đã trở lại, chỉ là đồ trên thuyền bọn họ nhiều quá, trong lúc nhất thời cũng không tiện trực tiếp đi về nhà.

Hắn cùng Vương Hải Sinh đem thuyền đậu ở đoạn sông cách Triệu gia gần nhất, bảo Vương Ngư Nhi vừa lúc ở bờ sông chơi trở về tìm Triệu Kim Ca, Triệu Phú Quý đến giúp dọn đồ, sau đó liền bắt đầu sửa sang lại hàng hóa các loại.

Tưởng Chấn kiếm được bạc người thôn Hà Tây cũng nhìn không được, nhưng mấy thứ Tưởng Chấn mua còn có hàng hóa hắn không bán chưa hết, người thôn Hà Tây lại thấy được.

Tưởng lão đại là đi đến nơi nào? Thế nhưng đem về nhiều đồ như vậy? Hắn... Phát tài?

Người trong thôn đều khiếp sợ nhìn Tưởng Chấn, nhưng không ai dám đi lên hỏi, đúng hiện tại, đột nhiên có người vừa kêu cứu, vừa chạy về phía bên này.
"Cứu mạng! Cứu ta!" Một song nhi nghiêng ngả lảo đảo từ nơi xa chạy tới, mà phía sau y lại có mấy nam nhân đuổi theo.

Song nhi nọ thân hình nhỏ gầy, chạy cũng không nhanh, không lâu sau liền bị nam nhân ba mươi tuổi mặt hung ác phía sau bắt được, nam nhân này còn trực tiếp cho y một bạt tay: "Nương nó, cha ngươi đã đem ngươi bán cho ta, ngươi thế nhưng còn muốn chạy!"

Song nhi bị đánh đến lảo đảo, trực tiếp liền hỏng mất mà khóc lớn lên.

Song nhi đó, người trong thôn đều không xa lạ, ngay cả Tưởng Chấn cũng biết, chính là song nhi xinh đẹp nhất thôn lúc trước xin con rắn với Tưởng Chấn — Hà Thu Sinh.

Mà hết thảy phát sinh trước mắt này, Tưởng Chấn vừa trở về không biết nguyên nhân, người trong thôn lại đều biết, mà sự tình lại phải nói từ cha Hà Thu Sinh con ma bài trước đó mấy ngày đã thiếu Lưu Hắc Đầu của thôn Kiều Đầu một khoản tiền lớn.
Cha Hà Thu Sinh tuy rằng thích bài bạc, nhưng trên tay đến cùng cũng không có tiền, ruộng đất trong nhà cũng bị ông bán sạch, dưới loại tình huống này, đừng nói thân bằng hảo hữu sớm bị ông mượn rồi giựt, ngay cả đám cho vay nặng lãi, cũng không muốn cho ông vay tiền, cho nên ông cho dù muốn cược lớn cũng không có cơ hội, bình thường cũng chỉ đem mình thua sạch trơn, lại từ trong nhà trộm chút tiền tiếp tục thua mà thôi.

Kết quả, một người như vậy, trước đó mấy ngày không biết vì sao lại từ chỗ Lưu Hắc Đầu mượn được ba mươi lượng bạc, còn cho thua sạch.

Ba mươi lượng bạc, Hà gia nơi nào có thể lấy ra nổi? Càng đừng nói Lưu Hắc Đầu còn nói tiền này lợi tức một tháng sẽ tăng gắp đôi, vì thế, mới qua một tháng, Hà phụ tiền thiếu Lưu Hắc Đầu đã biến thành sáu mươi lượng, nếu như lại không trả, tháng sau sẽ biến thành một trăm hai mươi lượng.
Mới đầu, Hà phụ thiếu nợ cũng gạt người trong nhà, nhưng sau đó cũng không giấu được —— Lưu Hắc Đầu mang mấy cái huynh đệ theo gã tìm tới cửa!

Đám người đó vừa tới cửa liền đem Hà phụ cùng hai ca ca Hà Thu Sinh đánh một trận, sau đó lại bảo Hà gia trả tiền, bảo Hà gia trong năm ngày định phải trả đủ, bằng không... Bọn họ liền mang Hà Thu Sinh đi, để Hà Thu Sinh làm vợ Lưu Hắc Đầu, mà hôm nay, chính là ngày bọn họ đến mang Hà Thu Sinh đi.

Trong thôn có rất nhiều nam nhân thích Hà Thu Sinh, nhưng đều không dám đắc tội Lưu Hắc Đầu, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hà Thu Sinh bị Lưu Hắc Đầu mang đi.

Vốn dĩ, Hà phụ xấu xa ra sao, thì cũng là cha của Hà Thu Sinh, ông muốn bán Hà Thu Sinh, người trong thôn bọn họ cũng quản không được.

"Ngươi tốt nhất ngoan một chút cho ta, bằng không có ngươi đẹp mặt!" Lưu Hắc Đầu lại cho Hà Thu Sinh một bạt tay.
Liền giống như Tưởng Chấn là ác bá thôn Hà Tây, Lưu Hắc Đầu là ác bá thôn Kiều Đầu.

Ba huynh đệ của cha Lưu Hắc Đầu, còn đều là người rất tàn nhẫn hiếu thắng, lúc ấy ở thôn Kiều Đầu, liền không ai dám chọc bọn gã, sau này ba huynh đệ đều kết hôn sinh con, đến lứa của Lưu Hắc Đầu, Lưu gia đã có tổng cộng mười người đường huynh đường đệ.

Mà Lưu Hắc Đầu là người lớn tuổi nhất trong mười người đó.

Trong nhà người nhiều, cuộc sống tự nhiên cũng liền sẽ không dễ chịu lắm, có thêm mấy đàn em muội muội nên gã thường xuyên ăn cơm không đủ no, liền bắt đầu động tâm tư xấu.

Gã nguyên bản chỉ ở trong thôn chiếm chút tiện nghi của nhà người khác, sau đó lại bắt đầu mang theo bọn đàn em giúp người thu nợ, kiếm tiền bất chính, thời gian dài, cũng lăn lộn ra "uy danh hiển hách".
Mà gã lần này cho Hà phụ vay tiền, cũng là có nguyên nhân —— gã trong lúc tình cờ thấy được bộ dáng Hà Thu Sinh.

Lưu Hắc Đầu đã có vợ có con, đứa lớn nhất thậm chí đã mười hai tuổi, nhưng bộ dạng Hà Thu Sinh xinh đẹp, khiến gã ngứa lòng, gã liền cho Hà phụ vay một số tiền...

Sau đó, Hà phụ không có tiền trả tất nhiên Hà Thu Sinh sẽ thành của gã.

"Đem y trói về cho ta." Lưu Hắc Đầu nói với hai đàn em. Gã thích gương mặt của Hà Thu Sinh, nhưng gã không phải như bọn nam nhân ngưỡng mộ Hà Thu Sinh, với Hà Thu Sinh một chút cảm xúc thương hương tiếc ngọc đều không có, chỉ muốn nhanh chóng đem người trở về động phòng.

Hà Thu Sinh khóc càng thêm lợi hại, y cũng đã từng nghĩ tới tương lai của mình, lòng muốn tìm một nam nhân trong nhà có tiền gả đi, về sau sống vui vẻ, kết quả...
Gả cho Lưu Hắc Đầu, còn làm nhỏ, nghĩ cũng biết y khẳng định không được sống tốt, nói không chừng còn sẽ bị tra tấn đến chết...

Tưởng Chấn thấy một màn như vậy, cũng nhíu mày.

Hắn cũng không phải người thích quản chuyện người ta, thậm chí ấn tượng với Hà Thu Sinh còn không tốt gì, nhưng... Này Hà Thu Sinh năm nay mới mười lăm tuổi, đặt ở hiện đại chính là vị thành niên còn đang học sơ trung...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện