Mộ Thời Phong cũng bình tĩnh nhìn cô, anh đại khái đã hiểu rõ tâm tư của Tưởng Mộ Thừa, kỳ thật anh không sợ cô gặp mặt Lâm Bách Xuyên, cũng không để bụng truyền thông sẽ viết thế nào, anh sợ cô sẽ nhìn thấy người quen cũ khác.
Nói cho cô biết?
Nói cho cô biết, cô sẽ tự trách cùng hối hận.
Nhưng.
Cho dù giấu diếm, thì có thể giấu diếm bao lâu?
Mặc kệ chân tướng phía sau là gì, lúc trước là người đàn ông kia cướp Đào Nhiên khỏi anh, vào ngày sinh nhật của anh, Đào Nhiên tay nắm tay đi theo người đàn ông kia, chỉ để lại cho anh một cái bóng người quyết tuyệt lại tàn nhẫn.
Mặc dù đã trôi qua nhiều năm như vậy, mỗi lần anh nhớ tới, ngõ ngách nào đó trong trái tim vẫn sẽ nhói đau.
Đau không có nơi nào giải tỏa.
Người đàn ông kia là cái gai trong lòng anh, sau đó cũng coi như mặc kệ, nhưng miệng vết thương lâu lắm, đã sớm hư thối, rốt cuộc không cách nào chữa trị.
Sau đó anh cũng đã trả thù người đàn ông kia, nhưng thì sao chứ?
Hai bên đều tổn thương, không thể cứu vãn được nữa, khi nhìn thấy người đàn ông kia chật vật, anh cũng chẳng vui chút nào, thậm chí có chút xót xa, cảm thấy xót xa vì bản thân.
Hai tay của Mộ Thời Phong vịn vai của Đào Nhiên, đối diện với cô, vẫn đang châm chước, có chút lời nói vẫn là từ chính miệng anh nói cho cô biết sẽ tốt hơn.
“Nhiên Nhiên, thật ra ngoại trừ anh cùng Lâm Bách Xuyên, em còn từng qua lại với một người... Bạn trai khác.”
Hai chân của Đào Nhiên mềm nhũn, dưới chân trượt, suýt chút nữa ngã vào bồn tắm, may mắn Mộ Thời Phong phản ứng nhanh, hai tay ôm lấy cô.
Cô hai tay xoa lỗ tai, sau một lúc lâu mới bớt ù tai.
Sắc mặt khó coi nói không nên lời, “Mộ Thời Phong, chuyện đùa này một chút cũng không buồn cười.” Cô giãy giụa muốn thoát khỏi lòng ngực của anh.
Mộ Thời Phong gắt gao ôm cô vào trong ngực, vẫn cứ hôn lên môi cô, trấn an cảm xúc kích động của cô, với nụ hôn của anh, cô dần dần an tĩnh lại, nhưng cơ thể vẫn không ngừng phát run.
“Bảo bảo, nghe anh nói, không phải em muốn như vậy.” Mộ Thời Phong thở phào nhẹ nhõm, “Em và anh ta chỉ là bạn bè trai gái đơn thuần thôi.”
Đào Nhiên nghẹn ngào, “Tại sao lại như vậy?” Một Lâm Bách Xuyên cũng đủ làm cô hối hận cả quãng đời còn lại, lại thêm một người đàn ông nữa, cả đời này của cô nợ Mộ Thời Phong còn có thể trả sạch sao?
Mộ Thời Phong vẫn luôn khẽ vỗ về sau lưng cô, “Đào Nhiên, kiên nhẫn nghe lời anh nói tiếp theo, có được không? Sẽ rất dài đấy.”
Đào Nhiên dùng sức gật đầu.
“Chúng ta tuy đều là đặc công, nhưng anh cùng Lâm Bách Xuyên là cùng một thủ lĩnh, em, Quý Dương còn có người đàn ông kia cùng thuộc một thủ lĩnh, trước kia chúng ta không biết thân phận thật của đối phương. Thủ lĩnh của em sợ em và anh ở bên nhau sẽ trong lúc vô tình bại lộ thân phận đặc công của em, mang đến họa sát thân cho em, liền ra lệnh cho em chia tay với anh, sau đó cùng người đàn ông kia ở bên nhau, còn hai người dùng thân phận tình nhân càng dễ bề chấp hành nhiệm vụ.”
“Em và người đàn ông kia một năm sau liền chia tay, còn về vì sao chia tay, lúc em có ký ức cũng chưa nói với anh, anh đoán, hai người ở bên nhau là bởi vì không thích hợp.”
“Rất nhiều năm sau em gặp được Lâm Bách Xuyên, gả cho cậu ta. Mãi cho đến sau này hai thủ lĩnh của chúng ta bởi vì một vụ án lớn, trong tổ chức ra lệnh cho đặc công dưới quyền của hai người họ phối hợp, mấy người chúng ta mới biết thân phận thật sự của nhau, lúc này tất cả những hiểu lầm giữa anh với em mới được xóa bỏ.”
“Đào Nhiên, giữa chúng ta không có ai nói xin lỗi với ai cả, bởi vì thực hiện hành động này của chúng ta, phục tùng cấp trên vô điều kiện là trách nhiệm của chúng ta, không có lý do, không có viện cớ, chuyện em có thể làm chính là nghe theo sắp xếp của cấp trên, hoàn thành nhiệm vụ, cho dù cái giá của thành công là dùng mạng để đổi, cũng không thể có chút do dự.”
Móng tay của Đào Nhiên gần như muốn bấm vào da thịt bên hông của anh, “Đại Mộ Mộ, trước kia chúng ta yêu nhau như vậy, tại sao không chọn sống những ngày tháng bình yên, mà đều tham gia tổ chức này chứ?”
Cằm của Mộ Thời Phong chống lên trán của cô, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Bởi vì khi còn trẻ ngoài tình yêu, còn có tín ngưỡng.”
Cô mất đi đoạn ký ức kia cũng tốt, những ký ức đau khổ đó sẽ không tra tấn cô nữa.
Có khi anh sẽ nghĩ, có phải não bộ của cô cố ý muốn quên đi những ký ức đau khổ kia hay không, cho nên chỉ nhớ rõ những ngày tháng đơn thuần Đào Nhiên năm 15 tuổi.
Còn về việc tại sao không chọn sống những ngày tháng bình yên mà gia nhập vào tổ chức, bởi vì trong một ngày mà cô đã mất đi 5 người thân nhất của cô.
Kỳ thật ký ức của cô về năm 15 tuổi cũng là không được đầy đủ, cô đã quên rất nhiều người.
Cả nhà cô út của cô.
Thầy chủ nhiệm của trường của cô, cứ mỗi lần chào cờ ông ấy nói chuyện đều sẽ đọc thông báo phê bình, cô gọi ông ấy là chú Hà.
Còn có bà nội của cô nữa.
Những người này, cô đều tự động quên đi.
Nguyên Đán sau đêm Noel năm 15 tuổi ấy, cô đến nhà của cô út, không ngờ lại thấy một màn tàn nhẫn lại máu me bạo lực.
Dượng út của cô vì sau khi hút ma túy sinh ra ảo giác, cảm thấy có người muốn hại ông ta, liền cầm dao gọt trái cây đâm vợ và con trai hơn 10 tuổi của mình.
Dượng út nhìn thấy cô đứng ở cửa, liền cầm dao đuổi đến, cô út của cô liều mạng ôm chân ông ta, con dao kia cứ tàn nhẫn như thế đâm lên người cô út của cô, sống sót sau tai nạn cô vẫn cứ hoảng sợ đến mức suốt đêm khóc thét.
Cô rất vất vả mới chạy được ra ngoài, dượng út của cô vẫn đuổi theo lái xe đâm cô, trùng hợp được chú Hà chạy đến đẩy cô ra, cô không chết, chỉ là đôi mắt bị mù.
Nhưng chú Hà đã bị đâm chết, võng mạc của chú Hà đã cấy ghép cho cô.
Cuối cùng dượng út bị cảnh sát đến khống chế tại chỗ.
Ngày đó bà nội của cô không chấp nhận được sự thật cả nhà con gái đều chết, bệnh tim tái phát, rốt cuộc không cứu được nữa.
Trong giấc mơ của cô về năm 15 tuổi ấy rất nhiều ký ức đều đã sai