Mộ Thời Phong ôm Đào Nhiên ở phòng tắm làm một lần, bởi vì lưng của cô chống lên tường, luôn kêu đau, anh lại không đành lòng, chưa thỏa chí lắm đã vội vàng kết thúc liền ôm cô trở về phòng ngủ.
Đào Nhiên nhắc nhở anh: “Vòi nước chưa đóng.”
“Không cần đóng.”
Từ phòng tắm đi ra, tiếng nước chảy ào ào bị ngăn cách bên trong cánh cửa.
Anh vẫn đang ở trong cơ thể của cô, cho dù đi bọn họ cũng không tách ra, Đào Nhiên bị anh quấy rối cảm thấy rất khó chịu, móng tay bấm vào sau lưng anh.
Anh không muốn ra ngoài, cô chỉ có thể tùy anh như thế.
Thật vất vả đi đến phòng ngủ, Mộ Thời Phong gần như đồng thời cùng cô ngã lên giường, cô bị ép tới mức thở không nổi, hai tay để ở ngực anh, dành cho bản thân chút không khí để hô hấp.
Đôi mắt sáng quắc của Mộ Thời Phong nhìn chằm chằm cô.
Gương mặt của Đào Nhiên toát ra sự quyến rũ sau cuộc hoan ái qua đi, làm nhiễu tinh thần của anh nhộn nhạo, dưới thân lại có phản ứng theo bản năng nguyên thủy.
Cơ thể của Đào Nhiên trong nháy mắt lại bị lấp đầy.
Nhưng cô thật sự đã kiệt sức, sức lực nói chuyện cũng không còn.
Hai tay đẩy đẩy anh, anh giống như là một ngọn núi, trầm ổn sừng sững, cô không cách nào lay động.
Mộ Thời Phong cười nói: “Đừng phí sức nữa, giữ lát nữa dùng để kêu khóc đi.”
Đào Nhiên giơ tay lên đánh anh vài cái, một tay của anh liền giữ hai tay của cô qua đỉnh đầu, mang theo chút dò xét, “Thoải mái. Làm xong liền có tinh thần làm loạn với anh, đúng không?”
Nói trắng ra mấy lời nói vô sỉ như vậy.
Đào Nhiên cắn anh một cái.
Mộ Thời Phong cười nhìn cô, dưới thân bắt đầu luật động.
Giọng nói không có sức lực của Đào Nhiên có chút nghẹn ngào, nghe ra có một hàm ý đặc biệt, “Ông xã, vừa nảy em ăn no rồi.”
Cầu xin buông tha.
Ngón tay của Mộ Thời Phong miêu tả từng tấc trên dáng người của cô, giọng điệu không chút để ý: “Ăn no rồi thì anh sẽ giúp em tiêu hóa, bỏ ăn không tốt với cơ thể đâu.”
Đào Nhiên: “!!”
Cô ủy khuất lại kèm theo một chút khóc nức nở xin tha, “Em chưa no, cảm thấy tốt lắm rồi, cho nên anh ngủ đi.”
Mộ Thời Phong vẫn là dáng vẻ thờ ơ: “Nếu em ăn chưa no, vậy anh vẫn phải tiếp tục.”
Chưa cho cô thời gian phản ứng, anh cúi đầu hôn cô, dưới thân cũng bắt đầu điên cuồng luật động.
Giọng nói lúc nảy của Đào Nhiên đều sắp khóc khàn tiếng rồi, hiện tại chỉ có thể cúi người cắn đầu vai anh, cảm thụ được lực đạo của anh kích thích mỗi một tế bào của cô.
Lúc này đây không thể so với ở trong phòng tắm, thời gian lâu làm cô cảm giác chính mình giống như con cá bị bắt trên bờ biển, thấy mặt nước ở cách đó không xa, nhưng không có chút sức lực nào để nhảy đến, chỉ có thể yên lặng thừa nhận sự giày vò cả thể xác và tinh thần.
Sau khi kết thúc, Đào Nhiên cảm thấy thân thể cũng không còn là của cô nữa, giờ phút này cô cảm giác chính mình càng giống một người máy lắp ghép, bởi vì mới vừa rồi kịch liệt vận động, cô đã vỡ thành từng mảnh, cần được gắn lại.
Mộ Thời Phong nằm bên cạnh cô, hơi nghỉ ngơi, lại đứng dậy ôm cô vào phòng tắm.
Trong phòng tắm tiếng nước vẫn đang chảy, mới vừa rồi lúc đi anh cố ý không đóng, hiện tại phòng tắm một mảng mây mù lượn lờ, giống như tiên cảnh, cô ở anh trong lòng ngực đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.
Mộ Thời Phong đặt Đào Nhiên vào bồn tắm, cả bồn tắm tràn nước, ùm một tiếng, nước trong bồn như thác nước chảy ra.
Đào Nhiên mở mắt ra, ngáp một cái, giống như con mèo lười biếng, uể oải lại híp mắt, có anh ở bên cạnh, cô cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không cần làm.
Cô đang ngâm mình trong bồn tắm, Mộ Thời Phong nhân lúc này lại vọt vào tắm rửa.
Anh sợ cô đang ngủ trượt vào trong bồn tắm, liền cùng cô nói chuyện phiếm, “Đào Nhiên.”
Đào Nhiên cũng không phải buồn ngủ lắm, ban ngày đã ngủ đến hơn 3 giờ chiều mới rời giường, hiện tại có chút mệt, cô mở mắt ra, mỉm cười với anh, “Vâng? Chuyện gì ạ?”
Mộ Thời Phong đang gội đầu, trả lời cô: “Không có gì.”
Tay của cô vỗ vỗ bọt nước, “Em không ngủ đâu.”
“Ừm, sợ em ngủ. Trò chuyện với anh đi.”
Đào Nhiên trong lòng ấm áp, rất giống cảm giác vừa rồi anh ở trong cơ thể của cô.
Cô đưa tay ngắt một cánh hoa hồng đặt lên chóp mũi, “ Cánh hoa đều an toàn sao?” Mấy ngày nay chỉ cần tắm gội, anh đều sẽ đặt cánh hoa cùng sữa bò, mùi hương thoang thoảng.
Mộ Thời Phong xoay người, cả người đều là sữa tắm bọt biển, “Đều là tự anh trồng, em nói xem có an toàn không?”
Đôi mắt của Đào Nhiên chớp chớp, cô không nghe lầm, anh nói do chính tay anh trồng?
Anh còn có cái gì không biết làm không?
Cô hiếu kỳ nói: “Anh có vườn gieo trồng?”
“Ừm, trước kia em từng nói muốn mỗi ngày dùng hoa tươi cùng sữa bò tắm gội.” Cô kỳ thật cũng chỉ là sau khi đọc xong tiểu thuyết nên thuận miệng nói như vậy, anh liền đặt ở trong lòng.
Anh sợ mua hoa trên thị trường có phun thuốc, không bảo vệ môi trường, không tốt với da, anh liền mua vườn rồi thuê người trồng hoa.
Đào Nhiên ấn cánh hoa kia vào chỗ mi tâm, “Khi nào rảnh anh đưa em đi ngắm nhũng bông hoa ấy nhé. Tuy em cũng không nhìn thấy màu sắc gì, nhưng em có thể nghe thấy.”
“Ừm, cuối tuần đi. Trước tiên dẫn em ngồi trực thăng ngắm tuyết.”
Mộ Thời Phong đã gội đầu xong, ở bên hông quấn một chiếc khăn tắm, liền đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh cô, vén tóc của cô ra sau tai, “Còn muốn ngâm mình một lát nữa không?”
Đào Nhiên ngồi dậy, ôm cổ anh, hôn anh mấy cái, “Còn có kinh hỉ gì mà em không biết hay không? Nhất định là có rất nhiều rồi, đúng không?”
“Mỗi cuối tuần dẫn em đi xem một kinh hỉ.”
Cô ha ha ha cười, “Cả đời này đều xem không hết sao?”
Mộ Thời Phong gật đầu.
Chỉ cần cô thích, cả đời anh cũng cho cô không hết kinh hỉ.
Đào Nhiên đang cười liền chợt thu liễm ý cười, cô mếu máo, hơi thở dài: “Đại Mộ Mộ, anh nói xem em có thọ đến khi xem hết tất cả những kinh hỉ anh chuẩn bị cho em không?”
Tay của Mộ Thời Phong cứng đờ, dừng lại, ấn đầu của cô vào trong lòng ngực mình, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về đầu vai của cô, ai cũng không lên tiếng, cô ngẫu nhiên nhúc nhích một cái, nước gợn sóng, nước bắn ướt khăn tắm của anh.
Mộ Thời Phong cúi đầu hôn lên chóp mũi của cô, “Đào Nhiên, bệnh này của em không chết đâu. Kết quả xấu nhất chính là sẽ không còn ký ức nữa, mỗi ngày đều là một bắt đầu mới.”
Đào Nhiên lại nhích sát vào ngực của anh, “Mộ Thời Phong, em không muốn quên anh.” Cô hít mũi, “Em sợ em sẽ quên mất anh.”
Mộ Thời Phong nâng cằm cô hướng về phía mình, “Nếu quên cũng không sau, tất cả quá khứ của em anh