Chương Ngoại Truyện: Lôi Nhạc Và Lý Hoắc Dĩnh
0
"Oe oe oe" Tiếng trẻ sơ sinh vừa vang lên, vị trưởng tộc đang lo lắng đi đi lại lại phía bên ngoài cửa liền tức tốc chạy vào.
Trên giường, vị thê tử của ông vừa sinh xong đang còn kiệt sức, nhưng nàng vẫn nhìn ông bằng đôi mắt ấm áp pha lẫn mệt mỏi. Nàng cười nhẹ, sau đó chỉ chỉ về phía đứa trẻ đang được bà mụ ẳm. Thì thầm bảo: "Con gái của chúng ta đó, chàng xem nó dễ thương không?"
Lúc này đây ông mới chợt nhớ tới đứa bé vừa mới được sinh ra, hài tử đầu tiên của ông, bèn tới chỗ bà mụ.
Nhìn đứa bé nhỏ xíu đang yên ổn nằm ngủ. Trong lòng ông không khỏi dâng lên một cổ xúc động. Ông lấy tay sờ nhẹ vào má của đứa bé, cẩn thận như sợ đứa bé sẽ bị đau.
"Con gái của cha" Đứa trẻ như nghe được tiếng cha mình nói chuyện, bèn nhoẻn miệng cười khiến cho vị trưởng tộc kia chợt ngây ngẩn.
Thấy tướng công mình ngây ngốc nhìn con gái, trưởng tộc phu nhân cười, nhẹ tiếng gọi:""Tướng công"
Nghe tiếng thê tử gọi, ông mới dời tầm mắt khỏi đứa bé, đi tới bên giường.
Nàng giả vờ nhìn ông bằng ánh mắt oán trách, nói:"Con gái chúng ta còn chưa có tên "
Nghe thấy thế, ông mới chợt nhớ mình quả thật chưa đặt tên cho con. Ông lấy tay vỗ vỗ trán mình.
Đứa con gái của mình ông thấy quả thật rất xinh đẹp, hay vì là nhi tử của ông nên ông mới thấy như thế. Ông bèn trầm giọng nói:" Lôi Nhạc, con gái của mình sẽ tên là Lôi Nhạc, tiểu Nhạc Nhạc"
Trưởng tộc phu nhân nghe thấy tên này cũng gật đầu đồng ý:"Lôi Nhạc, tiểu Nhạc Nhạc"
Nàng nắm tay phu quân của mình thì thầm bảo:"Có tướng công bên cạnh thiếp rất là hạnh phúc, chúng ta hãy cùng nhau nuôi lớn tiểu Nhạc Nhạc của chúng ta nên người"
Vị trưởng tộc trầm lặng không nói gì, chỉ ôm chặt thê tử mình vào trong lòng.
-------..............--------************-------............------
3 năm sau........
"Phụ thân!!!!"
Nghe tiếng con gái gọi, vị tộc trưởng đang luyện kiếm bèn thu kiếm lại. Bế tiểu oa nhi đang chạy chưa rành ở phía trước..Nhìn trên mình con gái lấm lem bùn đất, ông khẽ nhíu mày.
"Nhạc Nhạc, con vừa mới té sao"
Cô bé cười tươi gật gật đầu: "Ân"
"Sao con bất cẩn thế" Ông phủi phủi bùn đất, không khỏi thấy xót, khẽ mắng.
Bị phụ thân la, Lôi Nhạc bèn xụ mặt xuống tỏ ý đã biết lỗi. Nhìn vẻ mặt này của con gái, ông không nỡ làm căng, chỉ thở dài sau đó dặn dò: "Lần sau cẩn thận nghe không"
Thấy phụ thân căn dặn, Lôi Nhạc gật đầu:" Ân"
Thấy mắng cũng mắng rồi, dặn cũng dặn rồi, ông nhìn con gái nhẹ giọng hỏi:" Tiểu Nhạc Nhạc tìm phụ thân có việc gì?"
Lúc này Lôi Nhạc mới nhớ tới mục đích tìm phụ thân. Nàng giơ tay múa chân, tỏ ý là muốn học võ, muốn được cường đại như phụ thân.
Lôi Thích - Phụ thân của nàng, tưởng bản thân mình nghe lầm, liền hỏi lại: " Con muốn học võ?".
Tiểu oa nhi, đôi mắt to tròn không ngừng gật đầu. Vừa lúc ấy một lão thái bà chậm rãi bước ra. Tuy đã ngoài 50 tuổi nhưng tinh thần vô cùng minh mẫn, xương cốt còn rất dẻo dai.
Lão thái bà lên tiếng: "Nếu nội tôn đã muốn học võ vậy thì con dạy đi"
Thấy có sự ủng hộ của bà nội. Lôi Nhạc cười híp cả mắt, sau đó lại dùng ánh mắt cún con để năn nỉ phụ thân.
Biết rằng không thể từ chối, Lôi Thích chỉ còn cách gật đầu đồng ý. Còn Lôi Nhạc được phụ thân đồng ý liền hôn cái "bẹp" lên má ông.
Lôi Thích bị bất ngờ, sau đó liền cười ha hả, xoa đầu con gái. Lão thái bà thấy cháu gái không hôn mình liền giở giọng trẻ con: "Tiểu Nhạc Nhạc, còn nội". Bà không quên chỉ vào má của mình.
Hiểu ý của lão thái bà, Tiểu Nhạc Nhạc kêu phụ thân thả nàng xuống. Nàng lửng thửng chạy tới, hôn cái "bẹp" vào má bà.
Lão thái bà được toại nguyện cười mãi không thôi.
Đây chính là ngày đầu tiên Lôi Nhạc bắt đầu học võ công, nàng không biết rằng nhờ nó mà sau này nàng đã bao lần thoát chết.
........................
Đã được 3 tháng kể từ Lôi Nhạc bắt đầu học võ. Phải nói là nàng vô cùng có khí chất, sinh ra là để luyện võ. Chỉ trong vòng ba tháng mà nàng đã có thể đánh bại một người có võ công đạt gần trung cấp. Điều này khiến cho cả gia tộc vô cùng ngạc nhiên và tự hào.
Hôm nay cũng như mọi ngày, Lôi Nhạc đến bãi đất trống để luyện khí công, chuẩn bị cho việc học phép thuật. Nàng muốn được cường đại như phụ thân, muốn tất cả mọi người trong tộc Sói Trắng đều phải nể, và công nhận giống với phụ
thân. Vì thế nàng không ngừng cố gắng luyện tập, người ta bảo nàng là thiên tài, nhưng thật ra nàng chỉ là bỏ sức ra luyện tập nhiều hơn người bình thường mà thôi.
Đang ngồi thiền tịnh tâm, thì từ trên trời một cậu bé rơi xuống, đè lên ngay Lôi Nhạc. Cậu bé giật mình vội lồm cồm bò dậy, nhìn xem người mình bị đè có có sao không.
Còn Lôi Nhạc vì bị đè quá bất ngờ, lại đập trúng ngay đầu, con mắt không ngừng nổ đom đóm.
"Này!!! Ngươi có sao không?!!" Cậu bé rụt rè nhìn Lôi Nhạc dò hỏi.
"Ta không sao, mà ngươi từ đâu trên trời rơi xuống thế, ngươi là con thiên đế trốn xuống đây chơi à" Lôi Nhạc chăm chú nhìn người phía trước. Trước mắt là tiểu hài tử, lớn hơn nàng khoảng 2, 3 tuổi.
Bị một tiểu oa nhi xinh xắn, môi hồng, răng trắng, mắt long lanh nhìn, tiểu hài tử xấu hổ đỏ mặt.
"Không có, ta là tam hoàng tử, con của hoàng thượng không phải thiên đế"
"Hoàng thượng..." Lôi Nhạc nhẩm lại hai từ này sau đó vẻ mặt buồn buồn nói: "Ta không quen"
Cậu bé thấy không khí có vẻ chùn xuống, bèn vội xua xua tay nói: "Không sao"
Vội đánh trống lảng sang chuyện khác: " À mà ngươi tên gì?"
" Ta tên Lôi Nhạc, còn ngươi? "
"Ta tên Lý Hoắc Dĩnh"
Sau đó lại nói tiếp:" Ngươi nhỏ hơn ta nên ngươi phải gọi ta là Dĩnh ca ca"
Nghe thấy phải gọi Hoắc Dĩnh là ca ca, Lôi Nhạc cho rằng như thế là mình kém hơn, bèn dẩu môi nói:"Không chịu, ngươi phải gọi ta là tỷ tỷ cơ"
Hoắc Dĩnh nghe thấy Lôi Nhạc muốn kêu bằng tỷ tỷ bèn ngạc nhiên hỏi:"Tại sao ta phải kêu ngươi là tỷ tỷ, ngươi nhỏ tuổi hơn ta mà"
"Vậy ngươi có võ công hơn ta không? Ta không muốn gọi người kém hơn ta là ca ca"
Thấy ý kiến của Lôi Nhạc khác với những gì mẫu thân dạy, khiến cho hắn lúng túng, nhưng Hoắc Dĩnh lại muốn Lôi Nhạc kêu hắn là ca ca, liền gật đầu đồng ý.
Cuối cùng buổi luyện tập của Lôi Nhạc bị chuyển thành buổi thi đấu.
Khi cả hai đều vào tư thế chuẩn bị, Lôi Nhạc lớn giọng nói:" Bắt đầu"
Lý Hoắc Dĩnh luôn tự tin vào võ công của mình, thầm nghĩ rằng chỉ cần đánh cho Lôi Nhạc té là được.
Nhưng người tính không bằng trời tính, chỉ trong vòng 3 chiêu, Lý Hoắc Dĩnh đã bị đánh nằm bẹp xuống đất không thể di chuyển.
Hoắc Dĩnh đâu ngờ rằng ở trong cung hắn thắng được là do có người nhường, vì thế hắn làm sao có thể thắng nổi Lôi Nhạc.
Trận đấu kết thúc, Tiểu Nhạc Nhạc cười tươi như hoa, nghênh mặt lên nói: "Nói phải giữ lời, ngươi phải gọi ta là Nhạc tỷ"
Mặc dù không cam lòng, nhưng Hoắc Dĩnh là một người giữ lời, đành trái lòng gọi:" Nhạc Nhạc tỷ"
Lôi Nhạc hài lòng:"Dĩnh đệ đệ"
"Nhưng nếu như trận tiếp theo ta đánh thắng, ngươi có thể gọi là ca ca chứ?" Lý Hoắc Dĩnh vẫn không từ bỏ mục đích của mình.
Lôi Nhạc sảng khoái đáp:"Được"
Đây là lần đầu tiên Lôi Nhạc gặp Lý Hoắc Dĩnh. Nàng đâu biết rằng vì muốn nàng gọi hắn là ca ca mà hắn đã chăm chỉ luyện võ, sau này trở thành người đứng đầu không ai địch nổi. Nhưng tiếng ca ca kia hắn vẫn không thể nào nghe được, vì khi Hoắc Dĩnh tìm Lôi Nhạc đấu trận hai, thì tiểu Nhạc Nhạc đã không còn ở đây nữa. Thời điểm này cả hai điều là đứa trẻ, Lôi Nhạc 3 tuổi, Hoắc Dĩnh 5 tuổi. Và bánh xe vận mệnh của hai đứa trẻ này vẫn quay trong âm thầm.