"Ô ô, Nhạc tỷ, tỷ làm đệ sợ chết khiếp đi được." Hoắc Dĩnh vừa mừng vừa hoảng, bật khóc nức nở.
Tiểu Điệp vừa tỉnh dậy, thần sắc không được tốt, hai bên tai lại không ngừng bị tra tấn bởi Hoắc Dĩnh, liền không chịu được mà gằng giọng: "Nín, nam nhân chỉ đổ máu không rơi lệ." Một câu nói lãnh đạm của Tiểu Điệp, Hoắc Dĩnh lập tức im bặt, đôi mắt ngấn nước tròn xoe nhìn nàng.
Cảm giác cơn đau rát ở cổ truyền đến, Tiểu Điệp ngồi dậy định lấy nước thì bị ngã trở lại, toàn thân hầu như mất hết sức lực.
Tiểu Điệp khẽ tắc lưỡi.
Chỉ giao đấu với ba tên bậc Ngũ hành mà lại bị thương nặng như vậy, đúng là vô dụng mà, đáng lý không nên để "ta" kia điều khiển cơ thể.
Hoắc Dĩnh nhìn chăm chăm vào Tiểu Điệp, sau đó cúi đầu xuống, vẻ mặt ngần ngại.
Thấy được vẻ mặt muốn nói gì đó của Hoắc Dĩnh, Tiểu Điệp lên tiếng: "Có chuyện gì sao?"
"Nhạc tỷ, mắt tỷ sao biến thành màu đỏ rồi "
Ánh mắt đỏ khẽ lay động, nàng nhìn Hoắc Dĩnh dò xét: "Mắt ta màu đỏ, đệ không thích?"
Hoắc Dĩnh lập tức lắc đầu: "Đệ không có, dù tỷ thế nào, đệ vẫn yêu Nhạc tỷ nhất."
Nghe thế, Tiểu Điệp cười đầy chế giễu. Vậy, nếu biết rằng nàng muốn giết tiên đế, hoàng đế và hắn liệu hắn có cảm giác gì. Đường đường là Tam vương gia, không ngờ lại biến thành một tên ngốc như thế này, đây chính là quả báo, quả báo cho tội ác 20 năm trước của tiên đế.
"Tiểu Dĩnh ngoan!" Tiểu Điệp cười, nhưng nụ cười ngoan độc, chứa đầy thù hận, mối thù tàn sát cả bộ tộc Bạch Lang của nàng.
Bỗng bên ngoài cửa, giọng nói cao vút của tiểu thái giám truyền tới: "Đức phi nương nương đến."
Sắc mặt trắng bệch của Tiểu Điệp thoáng hiện u ám.
Tiếng cửa vang lên, một thân ảnh yêu kiều bước vào, theo sau là tiểu nha hoàn mặc áo màu xanh lam, búi tóc tròn ở hai bên.
Nhìn thấy Đức phi, Tiểu Điệp định cúi người xuống hành lễ thì bị nàng ta ngăn lại. Đức phi mĩm cười nhìn Tiểu Điệp thân thiết nói: "Tiểu muội, muội mang trọng thương chưa hồi phục, không nên hành
lễ."
"Đa tạ Đức phi nương nương." Nói rồi Tiểu Điệp ngã người ra phía sau, ngồi lại như cũ.
"Tiểu muội, muội thế nào rồi?" Đức phi vuốt nhẹ tay nàng, vẻ mặt chứa đầy lo lắng.
"Đa tạ nương nương đã quan tâm, tiểu nữ đã đỡ được phần nào."
"Vậy thì tốt quá, ta có đem một chút thuốc bổ đến cho muội để bồi bổ, ta mong muội sẽ uống." Nàng ta thở phào ra nhẹ nhõm, vui vẻ cầm bịch thuốc đưa cho Tiểu Điệp.
"Tiểu nữ không dám, đa tạ nương nương đã sủng ái." Vẻ mặt cung kính, Tiểu Điệp nở nụ cười nhẹ.
"Không cần khách khí, muội đã cực khổ rồi."
"Ý nương nương là gì? Tiểu nữ ngu muội nên không hiểu."
Đức phi cầm tay Tiểu Điệp, vẻ mặt đồng cảm: "Tin tam vương gia bị hóa ngốc, phủ vương gia bị thích khách đột nhập đã truyền đến cung, vì thế nên ta mới thay hoàng thượng đến đây."
Hóa ra là chuyện này, cũng đúng, việc Tam vương gia bị hóa ngốc, không thể mãi giấu được, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Nhưng đích thân Đức phi đến đây, việc này không hề đơn giản. Nàng và Đức phi vốn không biết nhau, nếu nói là vì Hoắc Dĩnh, dường như là thân thiết quá mức. Mối quan hệ giữa họ tốt vậy sao?
"Đã khiến cho nương nương lo lắng, tiểu nữ và vương gia, cả hai đều không sao."
"Muội nói đúng, thấy muội không sao ta cũng yên tâm, ta có hẹn với hoàng hậu uống trà ngắm hoa, giờ cũng đã đến giờ, ta đi đây.Tiểu Thúy!"
"Có tiểu nữ." Nô tỳ bên cạnh vội vã vén áo cho Đức phi, rất nhanh chóng cả ba người đều rời khỏi.
"Nhạc Nhạc tỷ, đệ không thích người hồi nãy." Hoắc Dĩnh nãy giờ im lặng, bỗng lên tiếng.