Hà Chiến Ý trở về Hà phủ, cảm giác đã tiêu tốn toàn bộ định lực cả đời tích góp của mình.
Cuối cùng y cũng hiểu vì sao phụ thân lại chọn y là người đi nghe ngóng tình hình rồi.
Hà Văn Mộc thấy y trở về, lập tức tiến tới: “Tình hình thế nào rồi?”
“Đệ ấy rất tốt, theo quan sát của con, Đông cung đều là người của thái tử, khá an toàn.
Con đã bàn với thái tử, cũng đã đem tâm phúc của chúng ta tới đó, thái tử đồng ý ngay lập tức.”
“Hắn ta thật sự lập tức đồng ý?” Hà Văn Mộc hơi bất ngờ.
Phải biết đám hoàng thân kia người nào người nấy đều coi Hà gia như cái gai trong mắt, ngoài mặt xưng huynh gọi đệ, trong tâm chắc đã tính đến bước dùng sát thủ ám sát bọn họ rồi.
Việc Vương Lăng Phong đồng ý để người của ông ta lại Đông cung quả thật là chuyện lạ, y còn đồng ý ngay lập tức thì đúng là khó tin.
“Chuyện này không thể gấp, phải từ từ đợi xem sao.”
“Vâng thưa phụ thân.”
Hà Thiên Nhật là người trong cuộc, tuyệt nhiên không hề biết gì về chuyện này.
Toàn bộ thời gian của hắn, không phải dùng bên người Vương Lăng Phong thì cũng là ngồi câu cá.
“Thời tiết hôm nay thật đẹp.” Hà Thiên Nhật nhìn mặt hồ phẳng lặng, hít một ngụm khí trong lành.
Vương Lăng Phong ngồi thẳng bên cạnh, cưng chiều vén tóc mai giúp hắn: “Không đẹp bằng em.”
Một lời trêu chọc, thành công khiến gương mặt hắn trở nên đỏ hồng.
Hắn đỏ mặt, tay cầm cần câu khẽ run rẩy: “Huynh bớt nói mấy lời trêu chọc ta đi.”
“Ta chỉ trêu chọc một mình bảo bối.”
“Khụ khụ, chúng ta đừng nói mấy chuyện này nữa.” Mặt hắn mỏng, chịu không nổi đâu.
“Lăng Phong, hôm nay huynh không vào triều sao?”
Vương Lăng Phong nghiêng đầu, chủ động tựa đầu lên vai hắn: “Cơ thể không khỏe, nghỉ một ngày.”
Hà Thiên Nhật lập tức ném cần câu trong tay, hắn lo lắng sờ loạn trên người y: “Sao thế, huynh thấy chỗ nào không khỏe?”
Đều tại hắn, hắn ở cạnh y lâu như vậy, thế mà không phát hiện ra thân thể y có điều bất thường.
Thấy hắn vì mình lo lắng, Vương Lăng Phong chớp chớp mắt, tựa như một con chó lớn dụi đầu vào lòng hắn: “Chỗ nào cũng đau, bảo bối mau cứu ta.”
“Huynh đau chỗ nào, để ta gọi thái y…” Hà Thiên Nhật gấp muốn chết, không ngừng kiểm tra cơ thể y.
“Ha ha…” Vương Lăng Phong nhịn không được nữa, bật cười.
Hà Thiên Nhật: “...”
Đến mức này, hắn mà không nhìn ra y đang lừa hắn thì đúng là quá ngu ngốc rồi.
Bảo sao, hắn hiểu rõ y như vậy, cả đêm qua hai người bọn họ còn cùng làm… khụ khụ… chuyện đó.
Nếu như y thật sự bị thương, sao hắn có thể không phát hiện ra ngay lập tức được chứ.
Hà Thiên Nhật lập tức đẩy cái đầu lớn trong lòng mình ra, giận dỗi: “Huynh tránh xa ta ra chút.”
Vương Lăng Phong không hề xấu hổ, tiếp tục dựa lại gần: “Bảo bối, giận rồi sao? Đừng giận nữa mà, là ta không tốt, ta không nên lừa em.”
“Hừ, lấy sức khỏe ra để đùa, huynh muốn dọa ta lo chết sao?”
“Không có, chỉ là, nhìn thấy bảo bối vì ta mà lo lắng, ta rất vui.”
“Ta không lo cho huynh thì lo cho ai, ai bảo ta yêu huynh nhất.” Hà Thiên Nhật mặt mỏng, vốn dĩ đã bị trọc đỏ giờ lại càng đỏ hơn.
Vương Lăng Phong nhanh tay ôm hắn vào lòng, yêu chiều hôn lên khóe mắt hắn: “Ta cũng yêu bảo bối nhất!”
Hai người bọn họ cùng nhau ngồi bên đình mát câu cá, nếu không phải Phó Xuân tiến vào, khoảnh khắc này của bọn họ vẫn còn tiếp tục, không biết bao giờ mới kết thúc.
Vương Lăng Phong liếc mắt nhìn Phó Xuân, cực kì mất hứng: “Chuyện gì?”
Phó Xuân cung kính cúi đầu: “Bẩm thái tử điện hạ, người của Hà tướng quân tới.”
“Có chuyện gì sao?” Hà Thiên Nhật nghe thấy người nhà tới tìm, lập tức ngó đầu ra khỏi lồng ngực Vương Lăng Phong.
Phó Xuân liếc nhìn hắn, lắc đầu: “Không có chuyện gì đâu tiểu chủ tử.”
Sau đó, hắn ta lại liếc mắt ra